4 Tiếp tục “Lên Đường”

23 Tháng Mười 20181:55 CH(Xem: 1738)
4 Tiếp tục “Lên Đường”

3. Tiếp tục “Lên Đường”

14-7-1999

Khi đọc lại để tổng kết quyển Lên Đường trước khi chuyển sang phần in ấn, lòng tôi thật nhiều cảm khái. Từ năm 1994 đến nay 1999, cuộc đời tôi quả thật toàn những cuộc lên đường. Lên đường tìm đến người khác, lên đường tìm về chính mình, lên đường tìm đến tử sanh.

 

Mấy hôm nay liên tục có tin tức về nhiều người đã từ trần. Tin về sự “ra đi” vĩnh viễn của ba người thật nổi tiếng trẻ đẹp, giàu sang, danh vọng, và được mến mộ, John F. Kennedy Jr. — con trai của cố Tổng thống tài ba J.F.K. bị ám sát năm 1963 — vợ là Carolyn Bessette và chị vợ Lauren Bessette, cả ba bị mất tích trong chuyến bay cá nhân do John lái vượt qua biển cả vào hai hôm trước. Dòng họ Kennedy được xem như đệ nhất của nước Mỹ, sản sanh toàn là lãnh tụ và người quyền thế tài ba, lại đẹp đẽ sang trọng. Nhưng tai ương dồn dập đến với họ, nhiều người liên tục chết bất đắc kỳ tử, đến độ người ta gọi là “lời trù ếm” (curse) trên gia đình này. Trên truyền hình, trước chung cư sang trọng của John Jr. và vợ ở tại New York, người ta mang hoa đến đặt đầy, bày tỏ lòng thương tiếc. John F. Kennedy Jr. còn được gọi là “Prince of America.”

Tuần qua, nhạc sĩ Lê Uyên Phương cũng đã từ trần vì bệnh ung thư óc. Hồi còn đi học, tôi rất thích nghe các điệu nhạc tình đầy đam mê của anh. Lê Uyên hát, Phương đàn, đôi song ca “Sonny & Cher” của Việt Nam. Giờ lại nghe tin anh Đỗ Ngọc Yến đau nặng phải vào bệnh viện khẩn cấp. Nhà văn Trần Thanh Hiệp đến từ Pháp, khi đang họp với Phạm Duy, Thảo Trường, Nguyễn Sỹ Tế... đột nhiên gục ngã. Rất nhiều người bạn khác của Tài, vào lứa tuổi trung niên, đã nếm mùi bệnh ung thư, nhiều người chờ giờ phút cuối.

Thế mà tôi không thể hiểu, tại sao lắm người quá nhiều sân hận khi vẫn còn sống. Bằng không thì đạo pháp đâu đến nỗi bị đánh phá vùi dập tơi bời. Phật giáo Hòa Hảo suốt 60 năm qua vẫn còn tiếp tục bị ngăn chặn đánh phá...

Tôi muốn lòng mình thật thản nhiên, an tĩnh như buổi sáng hôm nay. Cỏ cây thiên nhiên đang rạng rỡ dưới ánh bình minh. Những đóa hoa trên bàn thờ thông thiên như tươi cười cùng mấy con chim nhỏ đáp xuống chia nhau mấy mảnh bánh vụn ngoài bao lơn bên cạnh.

Làm thế nào tôi có thể được vừa an nhiên trong sáng, vừa cương quyết mạnh mẽ, để giải quyết những khó khăn do những kẻ lòng đầy tham sân cứ theo quấy phá.

Những chuyện “đánh phá” đó, đối với tôi không còn quan trọng . Bởi vì niềm vui đã đến quá lớn lao, tràn ngập tâm hồn tôi, lâng lâng suốt mấy ngày tháng nay. Niềm vui này tôi muốn để dành viết lên trên những dòng khởi sự cho cuộc “Tiếp Tục Hành Trình” này.

Đó là Đại Lễ Kỷ Niệm Ngày Khai Sáng Đạo lần thứ 60 của Đức Huỳnh Giáo Chủ đã được tổ chức lần đầu tiên trên đất nước Việt Nam, kể từ ngày 30 tháng 4 năm 1975. Thật hoàn toàn ngoài sự dự đoán, mức ước tính của mọi người, kể cả trong nước và hải ngoại. Cuộc hành trình “trở về” Thánh Địa Hòa Hảo của hàng triệu tín đồ, bất chấp mọi mưu toan phá rối, mọi ý đồ giả danh, mọi đe dọa cản trở... Sức mạnh của lòng tin đã chiến thắng tất cả.

Ngồi đây, ở một nơi cách xa quê hương vạn dặm, đọc tin tức tới tấp gởi từ quê nhà về ngày Đại Lễ tại Thánh Địa Hòa Hảo, lòng tôi tưng bừng như mở hội. Tôi tưởng tượng đến quang cảnh từng đoàn từng đoàn người nườm nượp hoan hỉ kéo nhau đi. Họ đến kính cẩn cúi đầu lễ bái tưởng niệm trước Tổ Đình P.G.H.H. đã bị đóng chặt suốt 24 năm. Họ chiêm ngưỡng chân dung uy nghi của Đức Huỳnh Giáo Chủ. Họ lắng hồn vào trong tiếng Sấm Giảng trầm bổng ngân nga. Họ hân hoan trang trọng đón nhận hình ảnh và kinh giảng của Đức Huỳnh Giáo Chủ đưa về thờ phụng chiêm bái. Họ thân thương chia sẻ nhau những bữa cơm chay do các đồng đạo vui mừng được cung hiến. Người ở Thánh Địa Hòa Hảo thích cho hơn thích nhận, dù rằng họ nghèo nàn thiếu thốn đến đâu... Những cảm giác đó tôi vô cùng thấu hiểu. Những hình ảnh đó, tôi vô cùng trân quý. Tất cả đều thật sống động trong tôi.

Tôi biết, chúng tôi biết, chúng ta biết, có những âm mưu và rất nhiều kẻ giả mạo, mạo nhận danh xưng, mạo nhận cả tôn giáo. Cũng có rất nhiều chông gai, khó khăn, trở ngại, rất nhiều việc làm, nhiều hành trình còn đang trước mắt. Nhưng những điều đó không hề hấn gì, làn sóng người chân thật với đức tin chân chánh đã lôi cuốn, xóa bỏ đi hết. Đó là một sức mạnh vô biên. Chánh Đạo là điều duy nhất tối thượng còn lại, là điểm đến của tất cả mọi cuộc hành trình.

Tín đồ trong nước cũng vui mừng vô hạn vì một điều thật huyền nhiệm vượt trên mọi sự hiểu biết là ngày Lễ Đản Sanh Đức Huỳnh Giáo Chủ năm nay sẽ được tổ chức rất long trọng, vì ngày 25 tháng 11 âm lịch Đức Thầy Đản Sanh rơi đúng ngày 1 tháng 1 năm 2000.



Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
08 Tháng Ba 2024
01 Tháng Tư 2007
01 Tháng Ba 2007
01 Tháng Giêng 2007
1,863,880