- Lời giới thiệu của Giáo Sư Phạm Công Thiện
- Con Đường Văn Hóa - Nguyễn Huỳnh Mai
- CHƯƠNG I - TÌNH NGƯỜI
- CHƯƠNG II - TRÍ VÀ TÂM
- CHƯƠNG III - HÃY GIẢI THOÁT CON NGƯỜI RA KHỎI SỰ NÔ LỆ CỦA CHÍNH MÌNH
- CHƯƠNG IV - ĐỜI VÀ ĐẠO LÀ MỘT
- CHƯƠNG V: TU NHÂN HỌC PHẬT
- CHƯƠNG VI - HỒN THIÊNG DÂN TỘC
- CHƯƠNG VII - TIẾNG NÓI TỪ TRÁI TIM
Không tánh là sự đồng tính, nhất thể, bất phân, không hai, là sự hòa hợp, đồng nhất giữa con người và vũ trụ hay sự hợp nhất. Người ở thể không tánh không nhìn thấy sự phân biệt giữa ta và người hay ta và cây cỏ, sự vật. Ta ở trong tất cả và tất cả là ta.
Người không tánh có một mãnh lực để hợp nhất giữa ta và tha nhân mà ta đã chọn lựa hay đối tượng mà ta muốn giúp. Mãnh lực phi thường đó hội nhập với tâm lực và trí lực của tha nhân khiến cho tâm lực và trí lực của họ được phục hồi mạnh mẽ, chuyển hướng theo chiều hướng của ta.
Mãnh lực phi thường đó chỉ có ở những kẻ có tình thương, tình yêu nhân loại rạt rào, sự hy sinh của cái tôi nhỏ bé để hướng đến sự phục vụ tha nhân.
Tình thương này sẽ đi về đâu?
Sẽ hướng đến sự phục vụ một đại đồng rộng lớn hơn là một tha nhân nhỏ bé. Nhưng tình thương này không phát triển, lớn mạnh được khi nó không phát ra để giúp một tha nhân nhỏ bé... Tình thương này phát triển bằng cấp số nhân.
Tình thương thật sự của nhiều cá nhân phát triển trải rộng ra hợp nhất giúp cho sự quân bình của vũ trụ và sự an toàn của nhân loại.
Làm sao để có nhiều cá nhân phát triển tình thương?
Tình thương phải được truyền đạt. Người truyền đạt phải chịu hy sinh hành đạo. Người hành đạo không phải chỉ nói, chỉ giảng dạy mà phải làm phải chịu hy sinh phải xả thân. Nếu có một tình thương yêu thật sự thì có thể thực hiện bất cứ điều gì dù khó khăn hay chông gai cách mấy. Người biết hy sinh cá nhân mình để phục vụ đại đồng nhân loại chúng sinh ngoài một tâm lực mạnh mẽ để thành công còn có vô số tha lực yểm trợ. Tha lực yểm trợ đó là sự chuyển động của cơ trời. Người đi ngược cơ trời sẽ thất bại thảm thương vì việc làm của họ dù có tô son điểm phấn cũng nhằm vào sự phục vụ cá nhân, sự vị kỷ, họ chỉ có một con tim đóng chặt, con tim họ đóng chặt họ không thể hòa hợp đồng nhất với vũ trụ mà họ rớt ra khỏi sự vận chuyển của vũ trụ. Tâm hồn và thể xác của họ sẽ đi vào sự hủy diệt.
Thế giới mới là thế giới của tình thương, của sự đồng tính nhất thể của con người và vũ trụ. Ta phải mở rộng trái tim để đứng vào sự đồng tính đó.
Xin Lắng Nghe
Không tánh giúp ta những gì?
Và giúp ta như thế nào?
Khi ở thể không tánh ta trơ trơ như đồng hay ta thả lỏng cho mọi việc xảy ra quanh ta, mọi hành động, tư tưởng và lời nói xâm nhập ta, cuốn hút quay cuồng, ảnh hưởng ta?
Khi ở thể không tánh ta không chống vì lúc đó cái tôi của ta không có hiện diện, ta cứ để mọi sự việc xâm nhập ảnh hưởng ta và nhờ đó ta mới hiểu rõ hoàn cảnh và con người quanh ta. Sau đó nhờ ta không tạo ra khởi điểm để tạo ra hành động và lời nói ngược lại để tạo ra những xung đột mới và những chuỗi xung động sau đó.
Tất cả những gì xâm nhập ta sau khi tạo ra những xao động sẽ trôi qua và tâm ta trở lại chu kỳ không tánh vì tất cả không có nơi để bám lại, đọng lại.
Sự cứng rắn của không tánh không có nghĩa là không lay động, không lung lay xê dịch mà là sự uyển chuyển mềm mại. Sự uyển chuyển mà không gẫy đổ, sự mềm mại để trở lại nguyên thủy chứ không phải mềm mại để thay đổi thể tánh hay hình thể. Tức sự chuyển động để trở lại nguyên tánh, nhất thể.
Con người và vũ trụ chuyển động không ngừng, sự thay đổi không ngừng. Ta muốn theo kịp sự thay đổi đó luôn luôn thì ta phải theo kịp cái biết. Và muốn có cái biết ta phải học cái mới, cái thay đổi. Ta không thể học cái mới, cái chuyển động liên hồi đó nếu ta không giữ cho ta ở thể không tánh để cho những cái chuyển động, cái mới xâm nhập ta. Sau khi những gì xâm nhập đã chuyển động trong ta. Ta biết nó là gì rồi ta cho nó đi và trở lại nguyên tánh để chuẩn bị cho cái mới khác vì thế nên ta luôn luôn ở thể biết mà không biết. Biết cái cũ nhưng chưa biết cái mới. Như vậy con người và sự vật vũ trụ chuyển đến đâu ta biết đến đó.
Ta biết sự thay đổi cái mới để làm gì?
Để ta không ôm cái biết đã xảy ra mười năm, hai mươi năm về trước để hành động sai lầm đi ngược lại thời gian không gian và đi ngược lại con người và hoàn cảnh hiện tại.
Ta không thể nói chuyện với người của thế kỷ 21 với thành kiến, tư tưởng của người và của hoàn cảnh sống ở thế kỷ 19.
Muốn nói chuyện với một đứa bé ở xứ Mỹ, ta phải hiểu hoàn cảnh sống của nó, những gì nó đã học hỏi ở trường và ngôn ngữ hiện tại của nó. Muốn nói chuyện với một em bé ở Việt Nam, ta phải hiểu hoàn cảnh sống của nó ở Việt Nam và những gì nó đã học hỏi trong hoàn cảnh sống đó. Ta không thể lấy sự hiểu biết về em bé lớn lên ở Việt Nam mà nói với em bé lớn lên ở Mỹ và ngược lại.
Thế hệ Việt Nam mới là một thế hệ hỗn tạp được học hỏi và lớn lên từ khắp nơi trên thế giới. Có em đã trưởng thành trong mọi đặc ân sung sướng, được giáo dục hoàn mỹ, thì cũng có em sống và lớn lên trong cùng cực đau khổ đói nghèo của đất nước.
Tất cả phải được nằm trong sự yêu thương, nuôi dưỡng, của thế hệ đàn anh, xây dựng một nước Việt Nam mới trong tương lai. Sự xây dựng đó sẽ không thực hiện được nếu không có sự hiểu biết và thông cảm với các em, vì nếu không hiểu biết thế hệ trẻ ta sẽ chỉ làm những gì ta thích, ta muốn, cho chính ta, mà những gì ta làm cho ta thì chắc chắn không phải những gì thế hệ trẻ muốn và có ích cho họ. Vậy hãy để cho thế hệ trẻ nói lên tiếng nói của họ. Ta chỉ là người lắng nghe, theo dõi, không phê phán, không thành kiến, không bóp chẹt, không đè bẹp, không chụp mũ. Trong tình yêu thương thế hệ trẻ, thế hệ tương lai của Việt Nam, ta hãy dẹp những cái ta thích hay muốn cho chính ta, để chỉ thực hiện những gì mang lại hạnh phúc cho tương lai, một thế hệ Việt Nam Mới.