Sài gòn, 10-4-1975
Bé Thịnh, mẹ buồn, ba buồn, cả nước ai cũng buồn vì chiến tranh. Bao nhiêu tỉnh đã mất vào tay cộng sản. Mẹ bồn chồn làm việc không được. Ba con buồn lắm vì nếu Liên Hiệp Quốc can thiệp được thì ba con ra đi bỏ lại ông bà nội, ba con đau lòng muốn ở lại để trả hiếu cho cha mẹ, liệu có trả hiếu đươc chăng? Hay cũng chết vào tay cộng sản hoặc ở tù.
Mẹ có cái đay của người Tàu để dành nếu có giặc đến mẹ đay con lên lưng chạy. Mẹ đay thử con khoái lắm nhún nhảy trên lưng mẹ. Con thân yêu! Ôi ngây thơ quá cho con tôi nào biết gì. Có bao đưá bé như con bị liệng xuống biển trên đườmg di tản.
Mẹ muốn khóc!
Sàigòn, 26-4-1975
Ba mẹ định đi bằng tàu với bác Chánh, nhưng ông bà nội và ngoại đều không muốn vì nguy hiểm quá. Mỗi buổi chiều ăn cơm xong, ba mẹ thường đưa con về thăm bên nội nhiều hơn. Cảm giác chia cách xâm chiếm tâm hồn mọi người. Ba con bị giằng co trong lòng rất nhiều. Tuy nhiên mẹ biết là ba con đã lựa chọn sự ra đi vì lý tưởng tự do và tương lai của con.
Riêng mẹ, đêm nào cũng theo dõi đài phát thanh BBC với ông ngoại. Càng nghe càng thấy cõi lòng mình tan nát. Niềm hy vọng Mỹ can thiệp cứ nhỏ dần, nhỏ dần...
Arkansas, 29-5-1975
Con yêu của mẹ,
Cả tháng nay, mẹ không viết cho con. Chỉ có một tháng mà biết bao đổi thay. Mẹ con mình đã xa Sàigòn, rất xa, cả nửa vòng trái đất.
Cưng ơi, hiện gia đình mình đang sống trong trại Fort Chaffee, Arkansas, trên đất Mỹ con ạ. Con đã có giấy tờ và sẽ là công dân Mỹ. Mẹ con mình đã qua bao nhiêu đoạn đường. Mẹ rất muốn viết cho con trên đường đi, nhưng mẹ mệt mỏi quá. Tuy gặp nhiều khó khăn, nhưng nhờ ơn Trời Phật và Đức Thầy phò hộ, gia đình mình đã được thoát nạn.
Lúc ngồi trên máy bay quân sự qua Subic Bay ở Phi Luật Tân, con ôm mẹ khóc thét vì tiếng máy bay kêu to quá. Con bỏ sữa luôn không chịu bú nữa. Mẹ dỗ gì con cũng không nín. Sau đó mình đi tàu qua đảo Grandy và di chuyển qua đảo Guam bằng máy bay.
Ở Guam, mẹ con mình sống trong lều của lính, khí hậu nơi đây nóng kinh khủng. Chỉ có gió và cát. Ba con cả ngày đi xếp hàng lo giấy tờ hoặc lãnh cơm cho mẹ con mình ăn. Tội nghiệp con thích chạy nhảy, nay cứ phải ở hoài trên ghế bố, nên con cứ lăng xăng tối ngày. Con ngủ trưa nóng ghê, thấy thật là tội nghiệp. Có khi mẹ cho con ở trần, chỉ mặc cái quần đùi.
Sau đó, họ chở mình đi. Ai cũng ngỡ đi Mỹ, không dè qua Asan Camp ngủ ghế bố, hoặc nằm dưới đất thật hỗn độn. Ở đây, ba mẹ gặp gia đình hai ông bà Lưu Hùng, cùng các con là bạn của mẹ lúc còn nhỏ ở làng Hòa Hảo. Có đủ dì Ánh, dì Điệp, Bình, Tú, Hiệp, chỉ thiếu chú Lưu Huyên đã tử trận.
Nhìn gia đình ông bà bác Lưu Hùng quây quần trong một góc nhà, mẹ thấy lòng se thắt, nhớ ngày xưa gia đình này đã phải di cư từ ngoài Bắc vào Nam tay trắng, sau bao năm gầy dựng rồi nay lại trắng tay...
Con thương,
Mẹ đau từ hôm ở lều qua đến trại Asan. Mẹ chưa hết bệnh lại tới con. Tội nghiệp con bị nóng sốt, mũi chảy và ho. Sau đó tất cả được chuyển qua Anderson, ở giường sắt hai tầng. Hôm sau được đi Mỹ, gia đình mình đúng 10 người. Kỳ này, ai cũng tưởng đi California, ai ngờ họ đưa luôn qua trại Fort Chaffee. Mẹ nghe nói, ở đây đỡ khổ hơn, vì ở trong trại lính, còn ở trại Pendleton, California, rất lạnh và có muỗi vì phải ở lều.
Cưng ơi, mẹ gầy, xanh lắm vì mẹ cảm lâu, đau cổ nên uống nhiều trụ sinh mất sức. Qua đây giờ giấc trái ngược. Ban đêm ở đây là ngày ở Guam. Khuya con cứ thức dậy đòi đi chơi, đòi ăn, hành mẹ hết mấy đêm vậy đó. Con lại ôm cứng mẹ từ hôm rời Việt Nam, không chịu ai hết. Mẹ đuối, mẹ mệt, nhưng mẹ thương con thật nhiều. Con đi đường xa, ăn uống thất thường nên ốm.
Hôm nay con đỡ rồi, tuy còn hơi chảy mũi. Chiều nay mẹ ở nhà coi phòng, ba dắt con xuống sân chơi, nhờ vậy mẹ mới có giờ viết cho con đó. Tai của mẹ bị đau từ hôm đi máy bay, hôm nay nó sưng to bên trong, nên nhức lắm. Nhờ có thuốc trụ sinh của ông ngoại mang theo, nên mẹ uống mới đỡ. Mẹ lo không biết đời sống bên nhà như thế nào. Trước hôm ra đi, ba mời các cô chú đến nhà họp lần cuối. Ba mẹ và con lạy từ giã ông bà nội. Ba con xin lỗi tội bất hiếu và nhờ chú Năm thay thế ba lo cho ông bà của con.
Hôm mới qua đây mẹ có viết thơ về nhà, nhờ hội Hồng Thập Tự gởi, nhưng chắc không đến nơi. Mẹ cũng có viết thơ qua Pháp nhờ dì Minh Thư đánh điện tín, mà vẫn không có kết quả. Mẹ viết lúc ở đảo Grandy, chắc đã lạc mất. Mẹ định gởi thơ khác qua ngã Thái Lan, nhờ ông ba nuôi người Thái của mẹ chuyển, nhưng mẹ lại sợ ở nhà bị liên lụy.
Con cưng,
Có một điều làm cho mẹ sung sướng và hãnh diện là trên bước đường di tản, gần như con luôn luôn ở trên tay mẹ. Mặc dù mẹ yếu đuối, hay đau, mẹ vẫn cố lo cho con và mang con đến bất cứ nơi nào bình yên?