Sàigòn, 25-11-1968 (Năm tháng sau).
Ngủ đi chớ Mai! Anh ơi! Anh à! Sao Mai gọi hoài mà anh không nghe, anh vô tình lắm. Mai biết mà, anh nào có nhớ Mai đâu? Không biết mấy giờ rồi nhỉ? Có lẽ 12 giờ rồi đấy. Mình cũng chẳng buồn coi đồng hồ làm chi nữa. Mấy giờ cũng được mà. Thức sáng đêm cho chết luôn cho anh vừa lòng. Mình dặn dì Hai, chị Năm bếp, chừng nào anh có tìm thì nói mình đi lang thang ngoài đường, hoặc nói mình đau rồi nằm ở trên lầu không xuống nổi. Mình quyết định đi lang thang hoài cho anh hết gặp luôn tới chết cơ.
Sáng thứ bảy anh hỏi chừng nào gặp, mình nói không biết. Mình sợ hẹn rồi rủi đi đâu bất tử, lỡ hẹn anh sẽ buồn. Mình nói thế vì muốn anh gọi điện thoại cho chắc hơn. Chiều hôm đó mình đi bác sĩ Huy với mẹ. Năm giờ chiều ba dẫn mình, mẹ, Hòa Việt, Xuân Mỹ đi xem chiếu bóng ở rạp Eden. Tối về cũng nhớ anh ít thôi, vì mới gặp ban sáng kia mà.
Sáng chúa nhật ba mẹ gọi đi ăn phở, thấy còn sớm nên mình đi và đoán rằng anh sẽ gọi lại vào khoảng tám giờ rưỡi. Ăn phở xong mẹ lại bảo đi chợ, mình nóng ruột ghê mà không dám nói chi cả. Thời gian ở chợ sao mà lâu đến thế không biết nữa. Chân mình bước đi mà mắt cứ liếc tứ tung xem có ai đeo đồng hồ đặng coi trộm. Tám giờ rưỡi rồi đấy. À, mà trước khi đi mình có dặn chị Năm bếp và dì Hai là nếu anh có gọi thì nói rằng mình sẽ đi tí xíu về liền.
Về đến nhà, mình thở phào, chạy nhanh vào nhà? Nhà chỉ có mình Tâm thôi mà Tâm lại sửa soạn đi cắt tóc với Điệp, Ánh thì đi xi nê với Thuấn, chị Năm đi chợ, dì Hai đi "xoa" (đánh bài tứ sắc), ba đi với bác Hùng. Ai cũng bỏ mình hết vì ai cũng đinh ninh rằng mình hạnh phúc. Mười một giờ mẹ đi ăn thôi nôi. Mình nhìn đồng hồ hồi sáng đến giờ không biết bao nhiêu lần. Thôi hết hy vọng rồi đó. Có lẽ chiều anh mới đến. Lại đợi. Trưa mình ngủ không được. Lấy sách ra đọc cũng chẳng hết bồn chồn trong lòng. Cứ hết ra lại vào. Bốn giờ. Năm giờ. Lại hết hy vọng. Mình muốn ngồi dậy thay đồ đi đâu cho khuây khỏa, hay đến Cúc chơi. Nghĩ thì nghĩ thế chớ mình không có can đảm ngồi dậy đi thay áo. Ánh, Điệp dẫn Tâm đi đặt giầy. Ánh rủ, mình không đi, Điệp nói mình còn đợi một người. Ánh bảo à quên, thế nào lát nữa ổng cũng lại. Mình nói không lại đâu. Ánh đòi cá với mình... Trở vào nhà ngồi ở phòng khách một mình chán nản lạ. Người mình hôm nay sao nặng nề lạ lùng. Chẳng buồn tắm, chắc người mình hôi như cú. Kệ, chiều mẹ hỏi Tài có lại không, mình đáp không. Mẹ bảo chừng nào nhà không có ai nó không lại chơi, chừng nào nhà khách đông rần rần thì lại. Mình bảo anh đâu có là thầy bói mà biết trước được. Tối nay mình chẳng buồn xem tivi, sửa soạn vào hầm cát ngủ sớm cơ. Khuya ghê mà mình vẫn còn thức. Mình thấy giận anh ghê. Giận kinh khủng. Chắc mình trốn luôn, hỏng cho anh thấy mặt quá. Anh ngu lắm, ba đi làm việc cả ngày thì anh không đến ba cũng tưởng anh đến. Chừng đi Đà Lạt rồi anh có còn được đến nữa không?
Sáng thứ hai, mình sửa soạn xong còn sớm chán. Mình cứ đi tới đi lui xem anh ấy có gọi cho mình không. Điện thoại reo. Mình chạy vội ra nghe. Cho tôi xin nói chuyện với ông Long. Thế là hết. Chín giờ mười lăm rồi. Thôi đi học vậy. Thế mà mình cũng dẹp tự ái, chạy ngang con đường tình yêu xem có gặp anh không. Mấy lần mình định quay xe trở lại nhưng không biết mãnh lực nào thúc đẩy mình cứ lao đầu tới trước mãi. Anh ấy có tới không chị? Mình hỏi chị bán hàng, chị trả lời không. Mình lại còn ngu xuẩn hy vọng rằng anh sẽ đợi mình trước cửa trường đại học Vạn Hạnh. Nhưng không... Mười một giờ mình xin phép giáo sư về để lên trường Luật. Gặp Tấn em anh, mình định làm bộ hỏi: Mấy hôm rày anh Tài đi Vũng Tàu rồi phải không? Hoặc anh Tài về sao cả tuần Mai không gặp? Ý mà không được, cô em của anh đã gặp hai đứa hôm thứ sáu cơ mà. Mới có một ngày mà mình tưởng chừng lâu lắm rồi không gặp lại. Mình thấy buồn ghê. Mười hai giờ tan trường rồi mình gặp Tâm, hai đứa đứng nói chuyện chơi. Chở Tâm về cầu Trương Minh Giảng, xong mình quay xe lại. Xe Jeep thắng két lại sau lưng mình thật gắp. Xin lỗi ông nhé! Ông cụ "nhà binh" đưa tay chào. Mình vừa chạy vừa mỉm cười. Cùng lắm là chết chớ gì.
Trưa nay lại cố ngủ, nhưng không, mình không tài nào ngủ được. Trong tâm hồn mình một khoảng trống mênh mông không thể nào khỏa lấp được. Nghe nhạc ư? Đọc sách ư? Nhàm chán. Đi. Đi. Không được, nhỡ anh gọi thì sao? Sao lúc này mình thèm đi bách bộ trên những con đường Phan Thanh Giản, Công Lý, Trần Quý Cáp, dưới bóng mát của những hàng cây rụng lá. Mùa thu rồi cơ mà. Chắc lá rụng hẳn đẹp lắm nhỉ! Mình muốn đi ngay, nhưng không được vì mình còn hy vọng anh sẽ gọi điện thoại cho mình. Người mình sao cứ mệt mỏi rã rời. Mình tự nghĩ nằm như thế này hoài chắc mình chết mất. Je veux faire quelque chose pour ne pas rester ainsi. Mais non, je ne peux faire absolument rien... rien...car... je l’attends avec impatience. (Mình muốn làm việc gì đó để khỏi ngồi không như thế này. Nhưng không, mình chẳng thể làm gì được hết, vì mình đang nóng lòng đợi chàng.)
Ờ mà chiều nay anh biết mình không có học, chắc thế nào anh cũng đến. Mình thấy vui vui trở lại và chạy lên lầu gội đầu, tắm... Xong mình ra sa lông ngồi đợi điện thoại. Ba mẹ sửa soạn đi, mình mở cổng cho xe ra, chắc ông bà nghĩ thế nào anh cũng đến. Mình ngồi nơi phòng khách không biết bao lâu nữa. Tay cầm sách chuyện đời xưa mà thỉnh thoảng mắt cứ liếc nhìn đồng hồ. Ba giờ rưỡi, có lẽ bắt đầu từ bây giờ anh mới gọi đấy. Bốn giờ, không lẽ lại trễ quá vậy nhỉ. Bốn giờ mười lăm, hết hy vọng rồi. Mình chạy vào hầm cát nằm, buồn ghê, vì mình biết không thể nào đọc nổi một chữ nào nữa cả. Thình lình điện thoại reo. Có thế chứ. Mais c’est idiot! On se trompe de numéro. Je me demande pourquoi on se trompe de numéro en ce moment. Mon coeur me fait mal en pensant à lui, cet homme que j’aimerai, et que j’aimerai toujours jusqu’à la fin de ma vie. (Nhưng trời đất. Người ta lộn số. Mình tự hỏi tại sao lại có chuyện lộn số vào lúc này. Tim mình nhói đau khi nghĩ đến chàng, mình yêu chàng, và yêu mãi đến chết.)
"Je t’aime plus qu’hier et bien moins que demain".
As-tu pensé en ce moment à cette phrase sacrée que je t’avais dite? Oui ou non? Non n’est-ce pas? Je crois que tu es entrain de lire tes livres intéressants, ou bien, tu vas au cinéma... Tant pis pour toi! Tu fais ce que tu veux. Mais moi, je reste toute seule dans ce trou sombre en pensant à toi, mon bien aimé que j’aime de plus en plus passionément. As-tu pensé à cette petite créature qui t’attend chaque second?
"La mer s’endort sur le sable.
Mon coeur s’endort sur ton coeur."
Te souviens-tu de ces deux vers qui résonnent chaque fois que je pense à mon doux-coeur (T)? N’est-ce pas, tu es mon doux coeur? Mes sentiments pour toi je ne sais comment les exprimer. Mais je sens que le chagrin m’envahit, car cela fait deux jours que je ne vois ton visage dont les traits restent inoubliables dans mon coeur, dans mon sang, dans mes veines, dans ma chair...
Oh! Tu sais comment je suis malheureuse. Je ne peux plus supporter ce chagrin si affreux qui monte dans mon coeur, puis dans mes grands yeux et... enfin j’éclate en sanglos. Vraiment, je pleure comme une petite fille. Je pleure en appelant ton nom, mais tu n’entends jamais, oui jamais...
("Bữa nay em yêu anh nhiều hơn hôm qua, và chắc chắn là ít hơn ngày mai".
Giờ này anh có nghĩ đến câu thần chú mà em đã từng nói cho anh nghe? Có hay không? Chắc là không? Em tin rằng anh đang đọc sách hoặc là anh đi xem phim... Mà thôi kệ anh! Anh làm gì cũng được. Còn em, em một mình ở lại trong khoảng tối này để nghĩ về anh, người thương mà em càng lúc càng yêu say đắm. Anh có nghĩ đến người con gái bé nhỏ này đang từng giây từng phút chờ đợi anh?
"Trên bãi cát, biển nằm ngủ
Trên trái tim anh, em cũng ngủ yên".
Anh có nhớ hai câu thơ này đã vang lên mỗi khi em nghĩ đến anh không, người yêu của em? Có phải anh là trái tim dịu dàng của em? Em không thể nào diễn tả hết được tình yêu em đối với anh. Nhưng em cảm thấy nỗi buồn xâm chiếm tâm hồn bởi đã hai ngày rồi em không được nhìn thấy khuôn mặt anh với những đường nét mà em không thể quên. Hình ảnh của anh thấm sâu trong trái tim, trong giòng máu, trong da thịt em...
Ôi! anh biết em đau khổ ra sao. Em không thể chịu đựng được nỗi buồn khủng khiếp này đang trào lên trong lòng em, rồi trong đôi mắt của em để cuối cùng em bật khóc. Thật vậy, em đã khóc như một đứa bé. Em vừa khóc vừa gọi tên anh, nhưng anh có bao giờ nghe tiếng em gọi đâu, ừ, không bao giờ...)
Nín đi chứ Mai! Khóc hoài nhỡ chị Năm bếp, dì Hai thấy mắt sưng cười chết. À há, rồi nhỡ mẹ về mà thấy mắt mình sưng thì kỳ lắm. Chắc chắn giờ này mình không còn hy vọng gì anh đến nữa. Một ý nghĩ chợt đến. Mình đi tìm quà cho anh. Ừ nhỉ. Mình lau nước mắt. Cơn buồn dịu xuống dần. Mà không được, mình đi một mình khó lòng lắm. À phải rồi, rủ bé Xuân Mỹ cùng đi.
Hai chị em xuống thương xá Tax trước nhất. Mình chỉ xem những món đồ anh có thể sử dụng được, còn Mỹ thì toàn là xem đồ chơi thôi. Mãi mê lo chọn đồ cho anh mình quên cả buồn. Mỹ đòi đủ thứ. Mình vừa hỏi xem chiếc cà vạt, cô bé hỏi thỏ thẻ: "Bộ chị tính mua cho anh Tài hả?" Con bé sao mà khôn đáo để.
Chọn mãi vẫn chưa được gì cả. Mình đi ngang tiệm vải thấy có mấy loại vải nâu đẹp ghê. Mình định mua cho hai đứa giống nhau. Nhưng không, phải đợi đi hai đứa để chọn chứ. Mình nói với cô bán hàng: "Mai tôi sẽ đến mua với bạn tôi". Bước ra khỏi tiệm mình nghĩ, có chắc gì ngày mai không? Bây giờ mình hiểu sao anh không đến rồi đây. Mình nhớ lại hôm nọ mình kể cho anh nghe rằng ba nói anh lại hoài thì làm sao mình học được. Đó là duyên cớ thứ nhất. Còn thứ hai có lẽ vì mình thiếu tế nhị, đã hai lần học bài trước mặt anh khi hai đứa gặp nhau. Mình không cố ý gì hết, mình chỉ muốn dò qua một lần cho nhớ bài thế thôi. Nhưng dù sao cũng lỗi tại mình. Có lẽ anh quyết định hôm thứ sáu nên mời mình đi ăn tiệm, mình không chịu nên anh mời sáng thứ bảy, nhưng vẫn không được như ý muốn. Chắc vì vậy nên anh mới giận mình hơi lâu.
Mình quyết định tối nay sẽ nhờ Thiện đem tài liệu cho anh. Mình tức ghê vì ba chỉ mới đưa lúc ăn cơm trưa xong. Phải chi ba đưa sớm hơn, trước lúc lên trường Luật mình sẽ gởi Tấn đem về cho anh, thì chiều hôm nay thể nào anh cũng lại hà.
Anh ơi, bộ anh ghét Mai lắm sao mà xa lánh Mai vậy anh. Hay vì Mai tựu trường rồi nên anh để cho Mai học. Đã có gì để học đâu mà anh quyết định mau vậy, Anh!
Đi hết Tax, sang Departo, rồi trở qua Tax mà vẫn chưa tìm được gì vừa ý ngoài vải may áo sơ mi. Bé Mỹ cứ cằn nhằn hoài sao không xem búp bê mà cứ xem gì đâu không. Con bé kỳ ghê. Mình phải mua ngay một hộp kem cho cô ta mới êm. Mình nghĩ đợi anh đến bao giờ, thôi thì trở lại mua vải may áo cho anh đi. Gặp cô bạn học ở Trung tâm Văn hóa Pháp, cô ta hỏi mình chừng nào. Mình bảo bốn năm nữa. "C’est long, quatre années n’est-ce pas! Mais hélas! On ne peut pas les raccourcir." (Lâu quá, bốn năm nữa ư. Nhưng than ôi! Đâu có thể rút ngắn lại được). Chọn vải xong, hai chị em đi xe taxi về.
Ce soir, assise dans le fauteuil, je regarde la TV. Rien ne m’intéresse...et je deteste tout ce qui m’entoure. Je ferme les paupières et je commence à penser à toi. J’ai envie de t’embrasser bien fort en ce moment... Je t’aime bien, tu sais? Tu aurais du me dire un mot, non? Mais il ne faut pas rester sans nouvelle de la sorte. Tu vas me tuer avec cette absence sans prévenir. Ah! Comme je serais heureuse en dormant dans tes bras! (Chiều nay ngồi trong ghế phô tơi, em xem truyền hình. Chẳng có gì thú vị... Em thấy ghét những gì vây quanh em. Em nhắm mắt để nghĩ đến anh. Em muốn ôm anh thật chặt trong giây phút này... Em yêu anh lắm, anh biết không? Anh có muốn nói với em một lời chăng? Đừng nên lặng thinh như thế này. Anh sẽ giết em bằng sự im lặng triền miên của anh. Ôi! hạnh phúc biết bao khi được ngủ trong vòng tay anh!)
Hai giờ ba mươi sáng.
Sàigòn, 28-11-1968.
Sáng hôm nay mình đang ủi áo dài để đi lễ xả tang bà ngoại nuôi thì anh đến. Anh mặc chiếc áo nâu có sọc đen mà hôm nọ Ánh nói anh giống người Mễ Tây Cơ, còn mình thì nói anh giống Ý (da đen, mũi cao, mắt đẹp). Những người Ý thường hay có cái nhìn thật sâu sắc, mình thường khen với chị Loan Giao típ người này từ khuya cơ. Hai đứa chẳng nói chuyện gì nhiều với nhau cả, mais c’est merveilleux... (nhưng thật là tuyệt vời...)
Sao nhiều khi mình thấy thương anh không bút mực nào tả xiết cả. Tình yêu như lai láng, êm đềm, trầm lặng, nhưng nhiều khi nó lại đến với mình như thác lũ, nồng nàn làm sao nhỉ. Mười giờ mình có lớp học trên đại học Luật Khoa mà chín giờ rưỡi rồi mình vẫn chưa muốn sửa soạn đi. Mình muốn ngồi mãi bên anh và không muốn rời anh nửa bước. Thời gian ơi sao không ngừng lại để tôi được hưởng mãi những phút giây này... Mười một giờ mười lăm, mình bảo anh đợi mình thay áo dài để anh đưa mình xuống cậu Hai dự lễ xả tang bà ngoại nuôi, anh không chịu cứ hối mãi và sau cùng anh bỏ đi. Mình giận lắm. Đi dọc đường lại bị đụng xe, trầy cả chân làm mình càng thấy giận anh thêm.
Bảy giờ tối anh lại. Sao mình lại quên bẵng chuyện giận anh. Anh bảo ngày mai anh đến không được và không chừng sáng thứ bảy anh trở lên Đà Lạt học. Thật bất ngờ vì mình cứ tưởng là còn lâu lắm anh mới đi! Anh giải thích lúc sáng anh sực nhớ đến công việc của ba anh nên anh mới phải đi ngay. Vậy mà mình ngỡ là anh giận.
Sau khi anh ra về mình buồn ghê vì không ngờ anh đi Đà Lạt sớm như vậy. Mình cứ bàng hoàng mãi và không tin đó là sự thật. Nước mắt mình cứ dâng lên mấy lần, mà mình cố nén, sợ ba má thấy (quê lắm). Vừa lúc đó trên tivi chiếu Quỳnh Giao đàn dương cầm bản nhạc Sonate 16, mình lấy cớ chạy lại ngồi ngang ba mẹ xem. Sao mẹ cứ nhìn mình hoài vậy. Mình ngồi lim dim, ngồi im như phỗng đá. Chắc mẹ tưởng tượng mình đang say mê nghe nhạc (có thể đúng vào những lúc khác). Thực ra mình đang chết điếng trong lòng. Nước mắt mấy lần chực trào ra, mình đang thưởng thức sự sung sướng trong đau khổ. Lần đầu tiên mình thấy thấm thía làm sao. Sự sung sướng pha lẫn đau khổ như lịm đi trong tiếng đàn dương cầm... thật tuyệt vời...
Bỗng dưng nước mắt mình rơi trên áo làm mình giật mình liếc mắt nhìn xem có ai thấy không, rồi lẳng lặng đưa tay nhẹ lau đôi mắt (đó là điều mình không bao giờ muốn vì mình rất ghét lau lệ khi mình khóc, tại sao vậy nhỉ?) Chỉ có những kẻ yêu nhau tha thiết mới hiểu được thôi...
HAI NĂM SAU
Sàigòn, thứ hai 11-10-1970.
Hôm nay là ngày thứ mấy mình đã nằm trong căn phòng vắng này rồi nhỉ. Thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật, thứ hai. À năm ngày rồi còn gì. Hình như không phải mình viết thơ mà cũng không phải mình viết nhật ký nữa. Vậy mình đang viết gì đây? Có lẽ mình muốn trải dài tâm sự thì đúng hơn.
Mấy bữa nay mình nghĩ toàn là những bức thơ cắt đứt, sau đó bỏ ý định, và rồi ý định lại trở về. Chắc mình điên lên mất. Ý định cắt đứt thường đến một cách mãnh liệt khi mình đọc lại những giòng chữ cũ của người ta. Mình thấy rõ sự mâu thuẫn lúc sau này và sự mâu thuẫn đã cho mình thấy người ta không còn yêu mình như trước nữa. Mình đã dại dột mà không thấy được sớm hơn những điều này. Mình còn nhớ hồi hai đứa mới yêu nhau, lúc mình đang học thi tú tài hai thì người ta từ Đà Lạt về chạy đến thăm mình. Lúc đó thì mình gầy và xấu kinh khủng, chỉ còn độ ba mươi tám ký (tức thua bây giờ đến năm ký), mình mặc chiếc quần đen cũn cỡn và cái áo bà ba cũng ngắn ngủn. Mình chạy xuống lầu gặp người ta trước sân. Người ta nhìn mình. Ôi đôi mắt thật âu yếm, đôi mắt tràn ngập tình yêu. Mình thật không ngờ khi xuất hiện trước mắt người ta mình là một cô bé xấu xí thế kia, gầy thế kia mà có thể có được một ánh mắt như thế. Mình nửa ngạc nhiên nửa cảm động vô bờ. Mình đặt niềm tin vào đôi mắt ấy.
Cách đó không lâu, nhân một buổi trò chuyện, người ta đã nói với mình "sao những lần Mai đau anh thấy thương Mai hơn lúc nào hết". Tình yêu bây giờ đã chết rồi sao? Người ta sợ sự thật phũ phàng, người ta sợ nhìn thấy mình xấu hơn những người con gái nằm trong vòng tay người ta nơi xứ lạnh, nên vừa về đến nơi người ta đã điện thoại. Không phải để thăm mình mà để dặn trang điểm. Thật là buồn cười, mình đã khó chịu lẫn buồn nhưng không ngờ sự việc lại là như vậy. Người ta sợ mình xấu hơn... Mình nhớ đến hôm lễ Phật trên đại học Vạn Hạnh. Hôm đó mình gặp con bạn đi với người đàn ông xụi một chân. Nó cho mình hay đã lập gia đình. Khi nói chuyện với mình nó liếc nhìn chồng nó thật âu yếm, rồi khi hai người rời bước, nó trìu mến ôm tay chồng. Sự hãnh diện về người chồng đã hiện lên thật rõ trong ánh mắt và nụ cười của nó. Hình ảnh tuyệt đẹp xa dần. Mình đứng đó, nhìn theo mãi, lòng bồi hồi xúc động. Mình cảm phục con bạn và không biết dùng lời gì để ca ngợi nó. Lòng cảm phục vẫn miên viễn trong lòng mình. Con bạn đã tìm thấy chân hạnh phúc. Mình mong sao cho nó dừng lại ở hạnh phúc đó.
Mình viết đến đây thì bé Xuân Mỹ đem lên cho mình hai bức thư. Một của người ta và một của Thiện, con bác Ba Cụt. Mình đọc thơ người ta trước. Mình đọc hai lần rồi nằm suy nghĩ, một lát sau mình đọc thơ của Thiện gởi từ Bỉ. Thiện vẫn còn ký tên Thủy Thiện, chắc nó vẫn còn thương cô bồ ở Long Xuyên. Hôm người ta còn ở đây, mình có ý định viết thơ báo tin cho Thiện biết về sự rạn nứt giữa hai đứa vì mình nghĩ chỉ có em Thiện mới hiểu được nỗi buồn của mình. Trở lại bức thơ của người ta viết cho mình, sao mình thấy trong lòng là lạ làm sao ấy, vì liên tưởng đến những bức thơ trước. Lời lẽ nồng nàn hơn, hay cũng cùng lời lẽ như vậy, nhưng người ta đã phản bội mình. Mình nghe như có một cái gì mất mát. Cũng căn phòng ấy ở Đà Lạt mỗi khi người ta nói ước mong có sự hiện diện của mình, mình đã thật sự rung động và tưởng tượng như đang ở trong căn phòng ấm cúng ấy để săn sóc người ta lúc người ta đau. Nhưng căn phòng ấy đã là nơi lui tới của nhiều người con gái. Mình chả còn là gì nữa cả, sự hiện diện của mình đã quá thừa. Người ta đã trích lời trong thơ của mình. "Chẳng lẽ anh tỏ thật, mà còn giận là vô lý". Nhưng người ta có tỏ thật hay không mà mình không giận. Người ta sung sướng hãnh diện lắm khi đã gạt được mình, "con bé mà nhiều người cho là khôn". Người ta đã cho là mình hẹp hòi để mình tự ái rồi tỏ ra rộng lượng. Người ta đã lầm vì tình yêu đâu có giản dị như vậy. Mình không hiểu người ta có bị lương tâm cắn rứt khi vẫn còn dối mình hay không nhỉ? Lời nói thường đi đôi với việc làm để chứng minh và gia tăng sự tin tưởng. Và việc làm để chứng minh tình yêu là trở lại" bay bướm". Thật là buồn cười.
Người ta đã viết lúc đi lính trong Thủ Đức ngày 6-8-70 trong quyển tập này: "Anh không phủ nhận với lương tâm là anh yêu em, một tình yêu thành thật, đam mê mà anh phải xây dựng và nuôi dưỡng."
21 giờ 15.
Mai ớ ờ, Mai đọc thơ của người ta mấy lần rồi vậy? Còn giận người ta hết? Hồi chiều Kim Lan tới thăm, sao lại nói với Lan rằng sẽ không đi ngoại quốc được, vì anh không được đi. Vô duyên lạ, người ta không đi thì có ăn nhập gì với mình mà lại bảo vì người ta không đi nên mình bèn ở nhà.
Mình còn giận anh lắm. Chắc không bao giờ mình có cam đảm đọc lại những bức thơ của anh gởi về cho mình trong khoảng thời gian vừa qua tại Đà Lạt. Không biết đến bao giờ mình mới hết giận nữa. Bây giờ mình mới thấy thông cảm những đôi yêu nhau lâu rồi mà vẫn cắt đứt, có lẽ vì quá yêu nên người bị phản bội khó có thể tha thứ được. Và những cuộc ly dị vì không chịu được những san sẻ tình yêu của vợ hoặc chồng. Nếu có vì con mà tiếp tục sống bên nhau thì không còn hạnh phúc nữa. Buồn ghê!
"Đường vào tình yêu có trăm lần vui, có vạn lần buồn..."
Buồn quá. Mà mình không biết nói sao bây giờ. Mình ngưng viết, bước ra bao lơn nhìn khu xóm trong cơn mưa sắp dứt. Qua ánh đèn đường những hạt mưa li ti rơi... thỉnh thoảng một vài chiếc xe chạy ngang. Mình thoáng ngạc nhiên bởi một chiếc xe Lambretta trắng được lái bởi một cô gái mặc áo mưa. Phải chăng là cậu con trai đội lốt? Xa xa, tiếng gõ hủ tiếu mì vang lại. Âm thanh càng làm tăng thêm sự cô đơn của mình. Sao dạo này mình lại yêu nếp sống cô đơn một mình trong phòng vắng đến thế. Mình nhìn xuống cây tre, những lá tre non ướt mượt trông thật đẹp. Cũng dưới tàng cây ấy một tình yêu nồng đượm đã kết hoa. Khi ngập ngừng gật đầu dưới những hạt mưa lâm râm rớt xuyên qua những tàng tre ấy mình có ngờ rằng thực tế bây giờ quá phũ phàng chăng? Chắc là không? Biết nói sao cho vơi nỗi sầu?