J- Chuẩn Bị Hồi Hương

24 Tháng Hai 200512:00 SA(Xem: 21410)
J- Chuẩn Bị Hồi Hương

Nam Vang, ngày. . . tháng 5 - 1970.
Hôm nay gia đình mình dọn lại ở chung với gia đình L. để sống cùng sống chết cùng chết, chờ ngày hồi hương. Hai gia đình cộng lại gần 20 người, tuy là ở chật chội nhưng nhờ vậy mà thân mật nhau, dễ thông cảm nhau hơn. Các em của L. làm mình cảm động nhiều, nhất là đứa em trai, trước kia là người chống đối cuộc hôn nhân giữa mình và L. nhiều nhất nay cũng tỏ vẻ quý mến mình. Thật là trong cảnh khốn cùng người ta mới dễ xích lại gần nhau. . .

Nam Vang, ngày. . . tháng 5 - 1970
Cả nhà hôm nay vui ghê! Nhất là mấy đứa em mình và em L., cứ lăng xăng, chạy tới, chạy lui sắp soạn quần áo, lấy cái này theo, bỏ cái kia lại. Giấy tờ xong xuôi cả, chỉ còn thiếu giấy chích nữa là mọi người có quyền "bay" ra khỏi xứ này. Hồi sáng cả nhà kéo nhau lại nhà thương Lớn để chích, thì họ bảo ngày mai trở lại.

Buổi chiều mình đến sở để chào ông Henri và bạn bè trong sở lần cuối. Dù bị xét hỏi nhiều lần nhưng nhờ có giấy "laissez-passer" nên mình được đi thoát một cách dễ dàng. Mình nhận thấy lính Kampuchia Cộm (người Việt gốc Miên) ở dưới Sàigòn lên có vẻ tử tế và lễ phép hơn lính Miên ở trên này nhiều. Họ ăn mặc đẹp và nói sành tiếng Mỹ. Chả bù với lính ở đây gặp mình là nạt nộ xét giấy "Oi các mo!" (Đưa giấy (card) đây! ), chưa kịp đưa họ đã giựt, làm tàng làm phách chịu không nổi.

Mình vừa bước vào sở thì gặp ngay ông Henri. Ông có vẻ buồn khi nghe mình sắp đi Sàigòn. Mình biết ông thương mình như con. Từ lúc mình vô làm việc với ông cho đến bây giờ, lúc nào ông cũng nhỏ nhẹ chỉ bảo mình chớ chưa bao giờ nặng lời. Biết bao giờ mình mới tìm được chỗ làm tử tế như vậy?

Ông cho mình hai tháng lương và làm giấy giới thiệu mình với những nơi mà ông quen ở Sàigòn. Những lời khuyên bảo cuối cùng của ông làm mình rơi nước mắt. Số bạn thân người Việt phần nhiều đã nghỉ làm nên mình cũng chẳng dám từ giã ai ngoài con Hương. Nó ôm mình khóc như mưa. Nó cứ nói sao mình có phước chẳng bù với nó, không thể đi được vì ba nó là quan Miên. Mình cầu mong mọi sự an lành sẽ đến với nó.

Lúc đi ngang qua bàn thằng cha Panora, mình cứ vái trời cho hắn đừng hỏi mình. Thằng cha này người Miên mà nói tiếng Việt rất là rành. Hắn ta thấy L. đến đón mình mỗi bữa, mà sao cứ theo nói chuyện với mình hoài, làm mình rầu ghê. Thật Trời không thương mình nên hắn ta đứng dậy chìa tay trước mặt mình, mình vì phép lịch sự nên phải chào hắn ta (lúc này mình đâu dám tỏ thái độ).

- Cô định về Sàigòn à?
Mình lo sợ chối:

- Đâu có, tôi chỉ nghỉ một thời gian thôi.

Hắn nhìn mình có vẻ nghi ngờ rồi nói:

- Chừng nào về Sàigòn, cô nhớ cho tôi địa chỉ nhé!

Mình gật đầu đại rồi bỏ đi. Trên đường về, mình thấy lo sợ làm sao vì chỉ khi nào đặt chân lên đất Sàigòn, mình mới thật sự thoát khỏi nanh vuốt của bọn "người rừng" này. Hương có nói với mình rằng tụi Miên tuyên bố là bây giờ hành quyết Việt kiều không thèm chặt đầu nữa, cứ đem ra Kompongsom chôn sống rồi cho xe ủi đất ủi lên, còn lâu quốc tế mới biết được. Mình nhận thấy tụi này ngoài sự tàn ác ra còn có tật gian manh nữa, muốn giết người mà khỏi bị kết tội. Giết người tay không thì giỏi vậy đó, mà đi đánh giặc lại mặc sẵn bộ đồ civil ở trong, khi nào gặp Việt Cộng thì cởi bộ đồ lính ra đầu hàng. Mình thấy tức cười làm sao! Mấy lần mình thấy họ lên xe để đi đánh trận, họ giơ súng lên la hét coi bộ hăng lắm, chừng về thì chỉ còn toàn là xe không, nhiều lắm là có vài anh bị thương đang nằm thoi thóp.

Nhát cũng không chịu tiếng nhát, mà dở cũng không chịu nhận là dở. Có lần mình nghe một thằng cha Miên khua mỏ:

- Miên mà đánh Sàigòn thì chỉ một ngày là lấy được.

Mình  tự ái tức run. Hắn ta lại còn nói:

- Chừng vài năm nữa Nam Vang sẽ đẹp bằng Paris.

Nghe câu nói sau của hắn sự tức giận của mình bỗng nhiên trở nên sự thương hại.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
29 Tháng Chín 2004(Xem: 41642)
1,863,880