Có nhiều người tránh né tìm hiểu chính mình và ít khi chấp nhận con người thật của mình. Họ không ngờ “con người mà họ cho là thật” chính là con người giả, con người trần thế. Đó chỉ là một “người máy”.
Khi không sợ hãi tìm hiểu và đối diện với con người mà họ cho là thật đó và chiến thắng được nó thì họ mới bật ngửa, giác ngộ là họ luôn sợ con người máy này, và chỉ vì nó mà họ trải qua quá nhiều buồn phiền và đau khổ.
Khi giác ngộ là mọi tổn thương, đau buồn, sầu hận đều do chính con người máy phàm trần gây nên thì họ không còn sợ hãi sự thật về mình nữa.
Tu học, cải sửa, sự chơn thật mạnh dần để thay vì sợ hãi thì hành giả lại càng tiến mạnh, tiến sâu vào sự vạch trần lấy tất cả những sai sót, những bản tánh, những tật không tốt của mình đã làm cho người khác không thích hay phật lòng để tạo ra phản ứng trở ngược lại mình, mà mình cứ tưởng là lỗi của họ.
Tu học không thể bỏ qua tất cả những phản ứng của người xung quanh đối với mình để nhận ra phải chăng là do mình, chính mình mới là nguyên nhân.
Mỗi khi nhận thức được sai lầm của mình dù là một lỗi thật nhỏ cũng làm cho tấm gương thiện tánh, chân nguyên được chùi lau bóng loáng.
Sức mạnh tâm linh ở chỗ là dám nhìn thẳng vào sự thật của chính mình, tự cải sửa và thay đổi.
Chính biết cải sửa, thay đổi mới là tu hành thật sự.
Vạn pháp đều đi đến chân lý tối thượng, nhưng chọn con đường nào cũng phải có cái tâm trì giới, mạnh mẽ, bất thối chuyển thì mới đến nơi nhanh nhất và đến nơi đúng nhất, vì không bị lạc hướng, lầm đường.
Con đường học hỏi tu tập đến giác ngộ phải trải qua vô vàn chướng ngại, thử thách trong một thời gian lâu dài, có khi cả một đời người. Nhưng rớt khỏi chánh đạo là việc xảy ra trong tích tắc.
Trong lúc thiên tai, bệnh tật, khói lửa, đạn bay, đủ loại vũ khí hung hiểm của loải người càng lúc càng tinh vi, dễ dàng cùng một lúc có thể lấy đi hàng vạn sanh linh, chúng ta cần phát triển tâm từ bi nhân ái một cách mạnh mẽ lên, không chần chừ, không ái ngại để cho từ tâm bác ái được cơ hội lan tỏa ra, trước là giúp quốc gia mình, sau đó là truyền bá ra trong cộng đồng chung cho nhân loại ở thế kỷ ngày nay.
Muốn sống một đời sống độc lập, tự chủ, vô ngã, ta phải sống, thở, hành xử vượt trên sự xung khắc phải trái, lý luận hơn thua, vượt trên ảnh hưởng của người xung quanh, và nhất là không hành xử theo phản ứng, phản xạ giữa ta và người
Phải thu hết can đảm để đập cho tan cái nhà tù ảo tưởng mà mình cứ sống mãi loanh quanh trong đó, để mạnh mẽ bước ra chọn cho mình một con đường riêng độc lập và tự chủ.
Giá trị con người không do người khác đánh giá cao thấp mới có giá trị thật sự.
Cái giá trị thật sự không do sự đánh bóng, ca ngợi, trang trí hay đề cao.
Nếu hai mặt đời và đạo cứ mãi đối nghịch thì bước đi của ta sẽ bị quàng xiên liên tục, làm gì và nghĩ gì cũng bị nội chiến, gây đau khổ nội tâm và chắc chắn sẽ gây xáo trộn trong đời sống. Đại định là thấy biết rất rõ trong sự trống không đầy cảm giác.
Tu tập để trở nên một Chân Nhân Thiện Tánh sáng trong, nhưng mấy ai thật sự có can đảm để bước vào đời sống của chân nhân, hay sắp trở nên chân nhân thì ngừng lại và thối lui hay quay ngược lại đời sống của người máy, người của dân gian.
Tất cả những va chạm trong đời sống đều giúp cho ta gạn lọc tâm thân ý nếu ta biết xem đó là những cơ hội để tự kiểm, quán chiếu lại những sai lầm dù là vô ý, vô tình của sự lơ là thiếu tỉnh thức.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.