E- Đổi Bạc 500 Dưới Trận Mưa Đòn

13 Tháng Mười Hai 200412:00 SA(Xem: 22852)
E- Đổi Bạc 500 Dưới Trận Mưa Đòn

Cô Sáu còn cho biết trước vụ lộn xộn tới bây giờ người Việt và người Tàu bị biết bao phen điêu đứng. Cô nắm lấy vai tôi như vừa chợt nhớ tới điều gì:

- Trước khi có chánh phủ Lon Nol, người Việt Nam và người Tàu thật muốn chết về vụ giấy bạc 500.

- Ủa, trên đó cũng có vụ giấy 500 nữa sao cô?

Thấy tôi sửng sốt cô Sáu vội giải thích:

- Hồi chưa đảo chánh, cô nghe nói chánh phủ Miên bị hao hụt ngân quỹ gần 10 tỷ nên không phát lương cho công chức. Và không hao hụt làm sao được, tham nhũng gì mà từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên một cách trắng trợn. Pháp luật không có nghĩa gì đối với họ hết. Chỉ khổ là khổ cho "cái dân"sống nhờ ở đậu nơi đất họ mà lại làm ăn giỏi nên mới bị họ tìm đủ cách dìm đầu cho ngóc lên không nổi họ mới vừa lòng. Vụ này họ lấy của Việt và người Tàu biết bao nhiêu tiền.

Họ bắt đổi giấy 500 mà mỗi người chỉ được đổi có 10,000 đồng, đổi mười bữa thì được 100,000 đồng, nếu có bạc triệu và hơn nữa thì làm sao mà đổi cho hết trong mấy ngày? Tiền gởi nhà băng rút ra họ không cho, mà tiền ký ngân trong trương mục cũng chỉ được đổi trong hạn định có 50,000 đồng mà thôi. Thôi mấy bữa đổi tiền người ta bu mấy cái nhà băng đen nghẹt. Toàn là người Việt và người Tàu vì người Miên làm ăn dở nên đâu có bao nhiêu tiền. Hạng có tiền thì có thế lực, họ đổi mấy hồi. Trên đó buôn bán nằm trong tay người Việt Nam và Tàu gần hết hà. Người ta chen chúc nhau đổi tiền, lính Miên dùng dùi cui đập họ túi bụi hết sức là tàn nhẫn, người ta ngồi dưới đất mà giầy đinh nó đạp tưới lên đầu lên cổ. . .

Nghe cô kể tôi tức nghẹn, không nói nên lời. Có bao giờ người Miên sống trên đất Việt này mà lại bị chà đạp đến thế đâu. Hình ảnh đồng bào Việt kiều bị tàn sát cứ rõ dần trong đầu óc tôi. Nhứt là trường hợp những thiếu nữ Việt kiều đồng trang lứa với tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu nhục nhã do bọn người cuồng dâm khát máu gây nên. Rồi gia đình họ, người yêu của họ sẽ đau đớn biết bao.

Sau đây là trường hợp cô B., người vừa mới hồi hương bằng máy bay từ Pochentong về đến Tân Sơn Nhứt. Tại Nam Vang, cô ở đường Monivong, dãy phố lầu gần chợ Phsathmei. Vừa gặp tôi cô đã nói một hơi không kịp thở:

- Cháu ơi, cô với con Lan bước xuống máy bay rồi mới hay mình thật sự thoát nạn. Thiệt, thở một cái nhẹ nhõm. Cháu coi 12 giờ cô phải có mặt tại sân bay mà 11 giờ nó bắt nhà ở trên lầu, 11 giờ 30 nó bắt nhà ở dưới đất. Cô run muốn chết, đã vậy lính Miên đậu xe nhà binh đầy ở dưới đường dòm lên dãy nhà mình lom lom. Hễ tụi nó ập vô từng dưới là người ta phóng lên từng chót, chui vô trần nhà trốn. Cháu biết không mỗi lần như vậy mà nhằm bữa cơm thì không ai có thể nuốt trôi hết. Lúc này ở trên ai cũng sụt ít nhất là mấy kílô, nhiều khi gặp nhau chỉ biết khóc ròng. Nếu còn ở trên, nó không giết cô, cô cũng chết lần chết mòn hà cháu.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
03 Tháng Tư 2005(Xem: 42722)
01 Tháng Tư 2005(Xem: 36742)
1,863,880