2. Đi Xem Nghị Sĩ Thề

28 Tháng Tám 200512:00 SA(Xem: 12186)
2. Đi Xem Nghị Sĩ Thề

Tôi bỏ lại sau lưng cái không khí ồn ào nóng nực để bước vào phòng họp mát lạnh và đầy vẻ trang nghiêm của thượng viện. Hình ảnh đập mạnh vào mắt tôi trước tiên là lá quốc kỳ thật to, được treo đứng trên bức tường đối diện, ở giữa có in hình hai con rồng đâu mặt.
Dưới lá quốc kỳ, cụ Nguyễn văn Huyền ngồi ghế chủ tọa. Thấp hơn là quý vị nghị sĩ trong ủy ban hợp thức hóa. Phía dưới đối diện với cụ Huyền, mấy mươi vị nghị sĩ, cả cũ lẫn mới ngồi dọc theo một cái bàn hình chữ U. Không hiểu vì thiếu chỗ hay vì muốn tách rời mà có một số nghị sĩ lại ngồi riêng nơi bàn dài bên hông phòng họp. Chúng tôi được ngồi trên những chiếc ghế được sắp xếp giống như trong các rạp hát, đối diện với cụ Huyền, sau lưng quí vị nghị sĩ và bị ngăn cách bởi một bức vách cao ngang bụng. Bên mặt, phía trước chúng tôi, bốn người đẹp đang thay phiên nhau đánh tốc ký.
Căn phòng rộng tràn ngập âm thanh của thuyết trình viên tân nghị sĩ Huỳnh văn Cao. Các nghị sĩ có vẻ đoán được trước bài thuyết trình sẽ nói gì nên đa số thì thầm, to nhỏ trò chuyện với nhau. Tân nghị sĩ Phạm văn Ba, miệng ngậm một ống điếu thật dài đi tới đi lui.
Một số nghị sĩ có vẻ chăm chú nghe và trong số này phần đông là những vị mới đắc cử.
Bài thuyết trình của ủy ban hợp thức hóa được chấm dứt bằng một tràng pháo tay. Cụ Huyền, với một giọng trầm ấm, yêu cầu các nghị sĩ lên phát biểu ý kiến. Một vị hưởng ứng lời cụ bước lên máy vi âm. Mấy mươi vị còn lại... không có ý kiến chi cả nên cụ Huyền, sau hai lần nhắc lại lời yêu cầu... đành ra lệnh biểu quyết. Các vị nghị sĩ, kẻ trước người sau ào ạt giơ tay lên. Tôi giương to mắt nhìn từng phản ứng của vị nữ nghị sĩ độc nhất, đại diện cho phụ nữ miền Nam nói chung và nói riêng cho kẻ hèn này. Ô kìa sao bà lại rụt rè để tay thật thấp, dơ một ngón tay ra, rồi lại rụt vào. Hai ông nghị sĩ hai bên, tay dơ cao, hết người này đến người kia nói những gì mà xa quá nên tôi không thể nghe được. Bà Thơ cười rồi chìa ngón trỏ ra, tay vẫn để thật thấp. Trước cảnh tượng ngày tôi cảm thấy "buồn ơi là buồn". Bà phải có thái độ dứt khoát chứ, nếu đồng ý thì giơ tay thật cao lên, không đồng ý thì đừng thèm giơ tay, "mặc ai xúi biểu mặc ai giận hờn"... Xin bà nghị sĩ nhớ dùm rằng chúng tôi, giới phụ nữ đang chờ đợi rất nhiều nơi bà đó.

Cụ Huyền tuyên bố "48 vị trên 50" như thế là đa số chấp thuận. Tiếng vỗ tay lại rào rào vang lên. Ủy ban hợp thức hóa lục đục kéo nhau đi xuống.
Trước khi xướng danh 30 tân nghị sĩ theo mẫu tự A, B, C, nghị sĩ Hoàng Thế Phiệt dặn dò:
"... Tay mặt giơ lên cao... và nói: "Tôi, tên họ... long trọng tuyên thệ tôn trọng và bảo vệ Hiến Pháp VNCH. Chống mọi vi phạm bất cứ do ai và từ đâu đến. Tôi nguyện hết lòng thi hành nhiệm vụ nghị sĩ".
- Nghị sĩ Phạm Đình Ái. Cụ Phiệt bắt đầu xướng danh.
Ông Ái rời ghế tiến đến chiếc bàn cao đặt ngay giữa phòng họp. Tay trái xuôi xuống đất, tay mặt giơ cao, lòng bàn tay hướng về phía trước, nghị sĩ Ái đọc lời tuyên thệ ghi trên mảnh giấy dán sẵn trên bàn. Ông trở về giữa tiếng vỗ tay vang dội.
Tiếp đến là nghị sĩ Phan văn Ba. Ông Ba bỏ ống điếu lại trên bàn, đẩy ghế tiến lên, lưng hơi khòm, mặt không ngước lên trời như những lúc ngậm ống điếu. Tay mặt giơ cao, cánh tay hơi cong, đọc lời tuyên thệ. Lại một tràng pháo tay nổi lên.
Nghị sĩ Huỳnh văn Cao vui vẻ tiến tới, miệng cười nụ, dáng đi hơi vịt bầu. Ông Cao tuyên thệ, tay giơ cao, các ngón tròn, mập hơi xoè ra. Tiếp theo là nghị sĩ Trương Tiến Đạt. N.S. Tôn Thất Đính vấp té sau lưng ghế của giáo sư Mẫu. Ông Đính da đen trông già hơn bức ảnh trên bích chương. Sau đó đến các N.S. Nguyễn Thôn Độ, Trần Duy Đôn, Lâm văn Hiệp. Tôi ngạc nhiên khi thấy N. S. thương gia Hiệp đặt bàn tay trái lên ... Tôi xoay qua hỏi cô bạn ký giả:
- Hồi nãy cụ Phiệt dặn tay trái xuôi xuống đất hay để lên bụng vậy bồ?
- Tay trái không để lên tim thì thôi chứ sao lại để lên bụng. Chẳng nhẽ lời thề lại phát xuất từ bao tử à.
- À há! Tại hạ quả chí ngu!
N.S. Bùi Tường Huân đã đến trước máy vi âm. Tay mặt ông Huân không đưa cao như những vị trước mà chỉ đưa ngang đầu.
- Nghị sĩ Trần văn Hương! Tiếng cụ Phiệt vang lên. Tôi đảo mắt tìm. Một mái tóc bạc cử động. Cụ Hương chống gậy từ từ bước đến giữa phòng. Tay trái tựa lên đầu gậy, tay phải giơ lên thật cao, thật thẳng, mắt nhìn lá Quốc kỳ, cụ Hương, với một giọng thật chậm rãi nhưng đầy vẻ cứng rắn, nói thuộc lòng câu tuyên thệ.
Tiếng vỗ tay nổi lên vang dậy. Cụ Hương vẫn giữ nguyên tư thế, mắt dán chặt lên lá quốc kỳ và chỉ buông tay xuống khi tràng pháo tay vừa dứt.
Cụ Huyền rời ghế chủ tọa, bước xuống. Tay trái để xuôi tay mặt dài, gầy, vươn lên thật cao, thật thẳng. Tôi có cảm tưởng bàn tay xanh xao, với những ngón gầy xương xẩu đang gắng sức vươn lên cao hơn nữa...
Tiếp đến N.S. Tôn Ái Liêng, N.S. Lê Châu Lộc, N.S. Nguyễn hữu Lương. N.S. Lương xỉa bàn tay vào đầu như chào cụ Huyền theo kiểu nhà binh. N.S. Đoàn văn Lượng cũng thế. Thụ ủy liên danh Hoa Sen đứng dậy, bao nhiêu cặp mắt đều đổ dồn vào ông. N.S. Mẫu, kính trắng, với một dáng đi mau lẹ nhưng thoải mái, bước những bước dài, tay "đánh đàng xa" thật mạnh, hai vạt áo vét tung bay, tiến đến bàn tuyên thệ, tay mặt thấp hơn đầu.
Sau giáo sư Mẫu là dược nghị sĩ La Thành Nghệ, N.S. Thái Sơn Nguyên, N.S. Trần Ngọc Oành, tay xòe ra trong tư thế sắp liệng một trái banh. N.S. Y Bling Buôn Krông Păng mang kiếng đen như điệp viên. N.S. Trần hữu Phương, tay thấp hơn đầu. N.S. Trần văn Quá, N.S. Nguyễn đức Quý, N.S. Sor Rot tay ngang đầu, ngón tay cái quặp lại.
- N.S. Lê Phước Sang!
Tôi tự nhủ, mình sắp được biết dung nhan ngài Viện trưởng một viện đại học được thành lập cấp tốc rồi đây. Ồ! sao lại khác xa bức ảnh in trên bức chương vậy. Ôi, sự thật! ông Sang, môi dầy, khuôn mặt chảy xệ tơn tơn đi lên tuyên thệ, tay thấp hơn đầu.
- N.S. Nguyễn Duy Tài!
Tôi mừng rỡ vì sắp được gặp mặt một vị bác sĩ lừng danh, thường được giới phụ nữ ngày nay nhắc nhở luôn. Vị bác sĩ đọc trọn lời thề, cánh tay mặt hơi vươn về phía trước, bàn tay gân guốc, các ngón hơi quắn lại như sắp bóp nát một cái gì. (Chẳng hiểu hình ảnh này có giống lần thề trước Hypocrate).
Cử chỉ của N.S. Trần Quang Thuận thật khác hẳn với 28 vị trước. N.S. không giơ tay lên cao mà lại đưa thẳng về phía trước. Tôi bật cười liên tưởng ngay đến tuồng cải lương hôm tối chúa nhật của đoàn Kim Chung. Trong tuồng này hoàng tử, quan đại thần, quân sĩ, mỗi khi chào vua đều đưa thẳng cánh tay như thế. Ông vua được chào thì mập ơi là mập còn cụ Huyền thì...gầy yếu.

Nghị sĩ Phạm Nam Tường lên tuyên thệ sau cùng.
Tiếng vỗ tay lại máy móc vang lên làm vang rền căn phòng rộng. Trong âm thanh đó, tôi chợt nghĩ: cùng một lời thề mà người giơ tay thật cao, kẻ giơ cao vừa vừa, người giơ thật thấp. Vậy trong tương lai, biết ai giữ trọn lời thề, biết ai giữ được chút ít và biết ai quên hẳn, giống như những vị bác sĩ tuyên thệ trước khi ra trường.

Buổi họp chấm dứt. Các nghị sĩ đồng loạt đứng lên. Tôi có cảm tưởng đang đứng trước một đàn ong vỡ tổ. Giữa tiếng cười, tiếng nói, tiếng bàn ghế, một cụ già rời ghế chủ tọa, bước xuống, chen lẫn vào đám đông, tìm đến người bạn tóc bạc. Rồi, một gầy guộc xanh xao bên một già nua đau yếu, hai người tươi cười, thân mật, dìu nhau ra về, bỏ lại sau lưng cái không khí ồn ào của Thượng Viện vào giờ bế mạc. Tôi đứng đấy, nhìn mãi theo hai bóng dáng đáng kính đang chậm chạp xa dần. Một tia hy vọng tuy nhỏ nhưng hiện hữu lóe lên trong tôi, con bé đã đánh mất niềm tin nơi người lớn. Mong rằng niềm hy vọng sẽ không hơn một lần bị dập tắt.

Tôi mang theo hình ảnh hai cụ Huyền, Hương trên đường về ngập nắng...
10-10-70

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
29 Tháng Chín 2004(Xem: 40951)
1,863,880