A- Bị Hành Hung Giữa Ban Ngày

23 Tháng Hai 200512:00 SA(Xem: 24279)
A- Bị Hành Hung Giữa Ban Ngày
Nam Vang ngày. . . tháng 4 - 1970.
Trời ơi, thật là khủng khiếp, thật là dã man! Mỗi khi nghĩ đến những gì đã xảy ra, mình lại cảm thấy ghê sợ, buồn nôn. Sáng nay, mình sửa soạn đi làm thì ba không cho. Ba biểu: "Bộ muốn chết sao mà còn ráng đi nữa"? Mình buồn ghê. Ba đã nghỉ làm cả tháng nay rồi, nếu mình cũng vậy, thì cả gia đình chết đói hay sao? Mình ra đường chắc cũng không đến nỗi nào. . . Lúc trước, ai cũng chê mình đen, giống hệt "Mai Liên" (Miên lai). Bây giờ lại nhờ ở điểm đó mà mình tránh được sự chú ý của "tụi nó".

Mình cứ buồn chồn tới lui trong nhà. Ba má mình mất ngủ cả tháng nay, nên người nào cũng gầy ốm xanh xao, mình thấy xót xa không thể tả. Tội nghiệp mấy đứa em mình, đứa nào cũng buồn hiu: tụi nó đánh bài, đánh cờ "ca rô" hoài riết cũng chán, không biết làm gì. Mình ra ngoài trước, mở cửa sổ nhìn xuống đường. Phố sá sao mà vắng vẻ lạ, Các tiệm đều mở hé cửa, vì nếu đóng thì bị kiếm chuyện mà mở ra lại sợ bị ăn cướp. Cứ như vậy mãi thì còn làm ăn gì nữa mà buôn với bán!

Mình bỗng thấy anh N., làm cùng sở, từ trong tiệm bánh mì bước ra. Mình nghĩ: "Anh này sao gan lạ, bữa nay mà còn dám đi khơi khơi một mình". Từ ngã tư, ba chiếc Honda chạy lại. Vừa thoáng thấy ba đôi "giày ba ta trắng" (bọn người Miên đi xe gắn máy, mang giày ba ta trắng là những người chuyên tìm thanh niên Việt kiều ngoài đường để hành hung), mình điếng hồn. Thôi chết rồi, anh N. gặp bọn này mà chạy không thoát thì thế nào cũng chết. Có lẽ anh N. cũng biết điều đó nên co giò chạy. Ba tên Miên quăng xe giữa đường rượt theo. Một tên nắm áo anh N. giựt ngược lại. Anh bật ngửa. Một tên khác xông lại, một tay nắm đầu anh, một tay cầm vật gì như thanh sắt đập túi bụi vào mặt, vào cổ anh. Hai tên kia thi nhau đá tới tấp vào người anh. . . Trời ơi! Hình như anh bị lọt tròng mắt rồi! Máu loang đỏ mặt mũi, quần áo anh. Chân mình mềm nhũn muốn khuỵu xuống. Hai tay mình phải bấu cứng vào song cửa mới đứng vững mà theo dõi tiếp.

Chú Ba chủ tiệm bánh vội vã kéo cửa sắt lại. "Phập!". Một con dao găm bay vào giữa trán chú. Chú Ba khuỵu xuống, tay vẫn còn nắm hai bên cửa sắt. Lại thêm khuôn mặt đẫm máu! Thế mà tên Miên còn chạy lại sừng sộ. Hắn ta nói nhiều lắm nhưng mình chỉ nghe được một câu:

- À chanh anh cù quây, anh quây từng ót" (Các Chú - tức người khách trú hay người Tàu- tao cũng quánh, tao quánh hết!)

Thím Ba lạy hắn như tế sao. Không biết hắn nói gì mà thấy thím chạy vội vào nhà; lát sau thím trở ra đưa cho hắn một gói giấy lớn, chắc là gói tiền. Vừa lúc đó, hai tên chạy theo rượt anh N. hồi nãy trở lại, cả bọn lên xe dông mất.

Thím Ba vội vã gọi xe đưa chú Ba đi nhà thương. Còn anh N. mình không biết số phận anh ra sao? Còn vợ anh? Lúc nãy, thấy anh bị đánh ngã gục, không có lấy một người bênh vực tiếp cứu, mình muốn gào, muốn hét thật to mà không biết phải gào thét những tiếng gì nữa. . .
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Năm 2006(Xem: 41940)
06 Tháng Tư 2005(Xem: 42903)
06 Tháng Tư 2005(Xem: 49051)
03 Tháng Tư 2005(Xem: 42619)
01 Tháng Tư 2005(Xem: 36654)
20 Tháng Ba 2005(Xem: 41623)
18 Tháng Ba 2005(Xem: 41308)
17 Tháng Ba 2005(Xem: 43229)
14 Tháng Ba 2005(Xem: 39653)
12 Tháng Ba 2005(Xem: 45288)
26 Tháng Mười Hai 2004(Xem: 40212)
1,863,880