12-6-07 - 9:30 giờ sáng
Ăn chay không vì mục đích là ăn chay. Thật để tâm thân khẩu ý được thanh lọc. Đó là những việc làm để phục vụ Đạo, phục vụ đại đồng, bất cầu vinh hay bất cầu lợi, bất cầu sự vinh thân phì gia, ăn ngon hay mặc đẹp.
Từ nay ăn mặc theo nhu cầu phục vụ đại đồng quên thân mình. Trận đau này khá nặng để rửa sạch từ thân đến tâm. Giấc ngủ thấy một em bé trai sáng sủa thông minh có ý nghĩa đã được tái sanh không cần đổi xác mà chỉ cần qua sự thanh lọc tư tưởng lẫn thể chất con người, qua 60 năm học hỏi để chuyển đổi đời sống ngõ hầu chuyển sang một giai đoạn mới cần nhạy bén và sáng suốt hơn.
Lời nghe nhắn cách đây hai hôm trước khi thức giấc “trường chay vị thọ” có ý nghĩa ăn chay để sống và làm việc. Sự sống để làm việc là phục vụ với đầy đủ ý nghĩa như tâm nguyện chứ không còn sống để hưởng thụ ham sống sợ chết để được kéo dài sự đam mê vật chất. Đời sống theo con người trần gian đã chấm dứt để sống một cuộc sống thực hiện những việc làm mà Ơn Trên đã giao phó.
Cô Ngọc Yến, trước làm đài phát thanh Chân Trời Mới, có nhận xét sau khi nghe những bài đã đọc là hiệu triệu và có sự hướng dẫn của Ơn Trên chư vị là đúng. Cô nói có những lời như Lý Đông A. Tuy chưa đọc của Lý Đông A nhưng vẫn giống vì những người thật sự có tâm đạo và nói Chân Lý Bất Khả Phân đều giống nhau.
Đó là tiếng nói của Sự Thật. Tiếng chuông đã rung lên biết bao nhiêu đợt để đánh động những trái tim vô thần của những kẻ đã bị tẩy não và những người đã đánh mất trái tim, những vẫn chưa mở tâm cho họ được. Chỉ có lúc họ thất bại chua cay, bí lối bí đường, sợ mất tất cả thì may ra họ mới bình tâm lắng nghe tiếng chuông ngân cho chợt tỉnh giấc mộng trầm kha. Họ mới chợt trở lại thời “nhân chi sơ tánh bổn thiện” của họ.
Tỉnh mộng chưa đủ, mà khi bình tâm lại họ sẽ tự hỏi mình sẽ đi về đâu và làm gì để chính mình, dân tộc mình sẽ không bị rơi vào vực thẳm. Họ như chiếc đầu tàu xe lửa, nếu muốn đi tới thì phải đi cho đúng để các toa sau không bị đi vào các bẫy mìn hay các đoạn đường rầy hư rỉ sét có thể làm cả đầu tàu lẫn toa xe phải trật đường rầy hay lật ngang khiến tất cả đều bị lật nhào chết thảm.
Đã đến lúc bộ Chánh trị Việt Nam phải tỉnh giấc nam kha, phải sáng suốt nhận định những sai lầm, phải biết đâu là phải đâu là trái, đâu là con đường đi đến diệt vong, và đâu là con đường cho quốc gia tiến triển trường tồn.
Nếu không chịu thức tỉnh thì trận giặc Thanh Niên Trẻ không dính vào cuộc chiến đui mù sát hại anh em, sẽ đánh thức họ. Sự chèn ép càng mạnh, sự phản ứng càng lớn càng lan rộng từ thôn quê đến thành thị.
Vì sao sự phản kháng từ thôn quê trước rồi mới đến thành thị?
Sự phản kháng của người dân nghèo, thấp cổ bé miệng luôn luôn phát động lên trước dân trí thức, có cấp bằng, danh phận, có xe hơi, nhà lầu, vợ hiền con ngoan, con cháu đầy đàn.
Cái khác giữa người có và người không có là ở chỗ người có thì sợ mất địa vị, danh phận, các mối liên hệ về thế quyền mà họ có thể lợi dụng được để tiến thân. Còn người không có, nghèo khó, không chức phận thì họ đã bị đạp đến tận cùng đất đen. Họ quật khởi vì luật sanh tồn. Họ không còn gì để mất và không còn gì để sợ nên có thể đem chính mạng sống của mình sử dụng để tự cứu mình, gia đình và vì con cái của mình để nếu mình có hy sinh thì các con cũng có một tương lai tươi sáng hơn.
Đó là một phương trình bất di bất dịch từ thuở mà xã hội con người mới thành hình, vì con người càng có kiến thức, cấp bằng, chức vụ, tiền của thì luôn có một nỗi sợ mất mát thầm kín nên luôn luôn họ thường là những kẻ hèn được bao phủ bởi những hào quang giả tạo để che đậy sự yếu hèn của kẻ sĩ.
Nếu họ có cất tiếng nói thì là tiếng nói để phê bình, sửa sai, nhưng họ không dám thực hiện bằng hành động. Họ nói để cho mọi người biết rằng họ biết nhưng làm thì họ muốn người khác làm, thực hiện những gì mà họ vạch trần, chứ họ vẫn là người giữ trọn vẹn những gì mà họ đang có.
Vì thế, có biết bao vị trí thức của mọi ngành nghề chỉ biết nhận định, nhận xét, đưa ra đường này lối nọ, nhưng vẫn ngồi ở bàn viết có máy lạnh, hay ở một nơi nào đầy đủ phương tiện máy móc truyền thông đi truyền bá những tư tưởng của họ, nhưng rồi họ và người nghe, hoặc đọc qua rồi gật gù khen hay khen đúng, để rồi ngày qua ngày cùng nhau xoa dịu vết thương mất nước và cứ tiếp tục nhìn dân trong nước bị ô nhiễm bởi xăng khói dơ tiếp tục nhập cảng vào nước qua bọn con buôn và các giới chức tham nhũng.
Dân chúng tiếp tục ăn những hoa quả, rau cỏ đầy chất độc, tai nạn lưu thông càng ngày càng nhiều gây tử vong, các cống rãnh bị nghẹt ở những khu nhà ổ chuột và dân vẫn tiếp tục uống nước dơ, bị cúp nước, cúp điện liên hồi.
Đã đến lúc não bộ của Bắc bộ phủ cần thay đổi, cần sáng suốt để chuyển hướng. Nếu không thay đổi thì họ là những tội đồ đưa dân tộc vào bể khổ, ngục tù tại trần gian với bao bệnh hoạn và đời sống càng ngày càng phải tiếp xúc với nhiều độc tố. Độc tố từ thực phẩm cho đến tinh thần sa đọa để trở nên những mồi ngon của các con buôn ma túy hay ma cô đĩ điếm. Thiếu nữ trở nên trò vui cho các đàn ông Thái Lan, Đại Hàn, Cao Miên, Đài Loan, Mỹ quốc, vân vân... Trẻ em bị lạm dụng tình dục bán cho những ổ điếm. Các viên chức chánh phủ hay giáo viên đã hiếp dâm trẻ em vị thành niên.
Sau 35 năm giải phóng miền Nam, những người mang tư tưởng Hồ Chí Minh đã làm được gì cho dân tộc hay họ đã tạo ra một xã hội rập khuôn với thời phong kiến mà kẻ cẩm quyền lại là chủ nhân ông để hiếp đáp đè bẹp thần dân?
Tư tưởng Hồ Chí Minh là gì? Hay chỉ là tư tưởng phục vụ đảng, vì quyền lợi của đảng buộc thần dân Việt Nam phải chịu đói nghèo, thiệt thòi, mất đất, mất nhà, vào tù khi cất tiếng nói Độc lập Tự do như lời rao truyền hấp dẫn của họ.
Đây là thời điểm người cộng sản già hay trẻ cần đặt lại câu hỏi với chính mình:
Xã hội chủ nghĩa là gì? Chủ nghĩa cộng sản là gì? Tư tưởng Hồ Chí Minh là gì? Nhất là sẽ đưa dân tộc Việt Nam đi về đâu? Về thiên đàng không tưởng? Hay về địa ngục trần gian?
Gửi ý kiến của bạn