29. Cái biết đưa đến chánh giác (15-2-87)

02 Tháng Mười 200712:00 SA(Xem: 69948)
29. Cái biết đưa đến chánh giác (15-2-87)

15-12-1987 - 9:00 sáng

Khi nghe câu nói cho rằng, "Ta tập sống ngoài sự xúc động," ta cho là sai. Thật ra sai ở trình độ thấp, nhưng đúng ở trình độ cao hơn.

Khi ở trình độ thấp ta phải nhận rõ cảm xúc của mình do lục căn lục trần gây ra, và không kềm chế đè nén nó để nó phát ra rồi qua các chu kỳ rồi trở lại trạng thái không tánh. Tránh nghiệp quả do sự mù quáng thiếu hiểu biết về mình gây ra.

Đó là giai đoạn BIẾT: biết nhận, biết phản ứng và theo dõi để trở về không tánh. Đó chỉ là giai đoạn biết lập lại trật tự của từng chu kỳ nhỏ. Còn sống trong từng giai đoạn của chu kỳ nhỏ là còn nằm trong từng giai đoạn của vòng tròn, tức còn sống trong sự biến thiên. Ta phải bước qua giai đoạn ĐẠI ĐỊNH tức sống trong toàn thể của vòng tròn đó, tức phải bước vào sự Ngộ Giác của sự Bất Giai Bất Biến. Ta phải sống trong sự biến chuyển của cái bất giai bất biến đó.

Khi bước vào giai đoạn Toàn Năng Toàn Giác thì ta nhận, ta biết nhưng cái biết đó đưa vào Chánh Giác chứ không đưa ta đến phản ứng. Vì khi ta có phản ứng, trong khoảng thời gian phản ứng trước khi trở lại chu kỳ không tánh, ta vẫn có hành động sai lầm. Đó là cái response (phản ứng) của con người mà ta được nhắc nhở một năm về trước.

Con người khi bước vào kỷ nguyên mới không còn sống trong phản ứng của lục căn lục trần nữa mà phải sống trong cái "lý tự nhiên" (pure logique). Lý tự nhiên khác với sự lý luận phải trái do thành kiến của cá nhân hay thành kiến chủng tộc, hay tình cảm vui buồn hờn dỗi gây nên. Người sống trong đại định luôn luôn có sự yêu thương thật sự. Họ đối xử với nhau trong tình yêu thương đó. Đó là thời Thượng Ngươn Thánh Đức, vì vậy mới có câu Phật Hóa Chúng Sanh Đồng Thành Phật Đạo là vậy.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880