118. Việc Nước Việc Đạo Cần Nhiều Tâm Lực, Sức Lực và Trí Lực

03 Tháng Tư 200912:00 SA(Xem: 74134)
118. Việc Nước Việc Đạo Cần Nhiều Tâm Lực, Sức Lực và Trí Lực

27-3-08 - 9:00 giờ sáng

Hiểu được lý vô thường, đạt được tánh không, có lòng từ bi và dễ dàng thông cảm bao dung, không có nghĩa là vô cảm.

Đã mang thân xác người thì phải có đủ cảm giác, cảm tính của một con người. Chính cái cảm giác đó là một cái máy đo lường về trình độ tu tập, quán chiếu, để biết mình phải làm gì trước một sự kiện gây cảm xúc đó.

Ta tự hỏi vì sao sự kiện đó xảy ra, nó bắt nguồn từ đâu? Tại sao nó khiến cho ta xúc động, buồn phiền hay vui tươi?

Sự xúc động, cảm giác vui buồn, tức giận, buồn bực, thất vọng, hy vọng là điều cần thiết. Sự xúc động đã kích động tâm thức ta, khiến ta suy nghĩ, tính toán, để làm việc này việc kia để đối phó với nó. Tất cả là một sợi dây chuyền đi từ điểm này đến điểm kia, gọi là Nhân Quả.

Có những phản ứng khi nhân xuất hiện đã tạo nên quả tốt, nhưng có những kết quả  đem sự thiệt hại nhiều hơn đến với mình nếu mình không bình tâm suy xét từ môi trường đến tâm tính con người, hoàn cảnh xã hội, cũng như xét lại chính mình, nguyên nhân của nhân.

Tất cả những cái nhân, hạt giống đều do nội kết của cả hai bên. Kẻ bắn tên lửa ra cho một người nào đều có lý do. Tại sao họ bắn tên lửa vào ta mà liệng cho người khác một quả cam hay trái táo?

Bắn tên lửa vào người nào đều vì người bắn, một là sợ hãi, hai là thù hận. Nếu ta không làm điều gì cho họ hận, thì ta đã làm cho họ sợ hãi vì sự hiện diện của ta, một là vì ta hơn họ, hay là vì ta biết nhiều những sai trái của họ.

Biết những điều trên ta không nên bước vào quỹ đạo của họ như tiền nhân ta đã làm, đã hy sinh và từng bị hãm hại. Muốn giúp người, giúp đời, ta cần giữ vững mạng sống của mình nhằm hữu lợi cho giới trẻ, cho số đông.

Trên con đường tu tập, đóng góp, phục vụ cho sự hữu lợi chung, cho sự tồn vong của đất nước, cho việc bảo vệ Đạo pháp trong một môi trường mà nhân tính đã suy đồi, ta phải bình tâm quên mình mà chỉ nghĩ đến số đông quần chúng đang cần đến ta hơn.

Ta phải làm gì? Nghĩ gì? Viết gì? Viết cho ai? Đề tài gì? Để chỉ mang đến lợi lạc cho mọi người? Cái gì ta cần bỏ qua một bên, hay quên nó đi?

Ta tức là người, và người tức là ta.

Tất cả những việc gì xảy ra cho ta, đều xảy ra cho người. Vì thế nếu ta tìm được một con đường chánh có ích cho ta, thì ta sẽ giúp cho con người áp dụng vào đời sống của họ.

Cái sai nhất là rất nhiều người đưa ra các vấn đề, các giải pháp hay phương pháp do suy luận hay gom góp sự kiện, mà những việc đó hoàn toàn không xảy ra cho chính họ.

Tất cả phương pháp của đời, pháp tu của đạo đều phải phát xuất từ căn bản kinh nghiệm cá nhân. Nếu không chỉ hoài công, không thực hiện được.

Giải pháp cho Việt Nam chỉ có thể thực hiện do những người có thiện tâm thiện chí, có ngã nhưng phải vượt cái ngã, có cảm xúc nhưng phải vượt cảm xúc, vượt thù riêng để nghĩ đến việc chung. Phải xem những đau buồn, khó khăn, tức bực, hờn giận đều là những viên sỏi lót đường.

Nếu ta dùng quá nhiều công sức để chú tâm lượm từng viên sỏi lót đường để vứt nó đi thì ta sẽ không còn sức lực đi xa hay không còn đủ sức khi gặp tảng đá lớn chận đường.

Việc người việc đạo cần nhiều tâm lực, sức lực, và trí lực mới mong có kết quả  tốt, hữu lợi cho tương lai dân tộc.

Ghi chú:  Ngày sinh nhật âm lịch của Mai 20-2. Ngày này năm rồi 2007, Mai đang về thăm quê hương. Trước đó mấy ngày Mai được viếng Phủ Thờ ông bà tại làng Long Kiến, tỉnh An Giang. Mai lạy mộ ông ngoại, và ông bà cố. Mai muốn viếng Chùa Tây An Cổ Tự được xây dựng trong miếng đất hương hỏa của dòng họ, nhưng viên công an đi cùng nói không được phép. Mai cũng không được phép viếng Chùa Tây An Tự và Tổ Đình Phật Giáo Hòa Hảo ở Thánh Địa.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880