100. Một thiên đàng không ảo tưởng (12-12-08)

05 Tháng Tư 200512:00 SA(Xem: 72781)
100. Một thiên đàng không ảo tưởng (12-12-08)
12-12-08 – 9:30 giờ sáng

Tu tập tiến hóa chừng nào đời sống càng thay đổi. Sự thay đổi trong đời sống mới này là do sự mới mẻ của trình độ thức giác, từ đó tinh thần, sự suy nghĩ và hành động thay đổi, và cuộc sống xung quanh từ người đến cảnh đều khác hẳn xưa, dù người và cảnh thật sự cũng vẫn như cũ.

Tại sao?

Con người thường ước điều này điều kia, người này phải đối với tôi như thế này, cảnh kia phải phù hợp với tôi như thế kia, nhưng ít ai nhìn lại vấn đề là ở chính mình. Chính mình muốn những điều xảy ra xung quanh theo ý mình mà thật sự ý mình, nhận xét của mình chưa chắc đã đúng, nếu nói đúng hơn là có lúc sai hoàn toàn.

Khi ta thường xuyên hiện diện và quán chiếu, tỉnh thức qua hơi thở, ta sống một cách thật bình thường không bị thúc đẩy bởi thời gian, không gian, chấp nhận hiện tại và công việc mình đang làm dù là đang quét rác, làm vườn, nấu ăn, lái xe hay đang nói chuyện với một người nào đó.

Điều mà làm ta thấy bực mình, chán nản khổ sở, tức làm cho ta động tâm là sự nhận xét, so sánh, nhất là thành kiến. Thành kiến về chính mình, về người, về hoàn cảnh.

Tập chấp nhận việc mình đang làm, hoàn cảnh đang sống thì không nơi nào ta tu không được. Gương Lục Tổ Huệ Năng, làm việc nặng nhọc trong chùa không được học và sinh hoạt như những chư tăng khác, nhưng lại đạt đạo. Đó là một bài học và là tấm gương muôn thuở cho những người muốn tu tập hay bước chân vào đường tu.

Khi ta làm việc này ta bực mình vì nghĩ rằng mất thời giờ của mình và đáng lẽ mình đang làm một việc khác có ích hơn, sáng tạo hơn, có trình độ hơn, vân vân... Khi ta nói chuyện với người kia thì thành kiến khiến ta nhận xét hay phật lòng, vui lòng qua lời lẽ và hành động của họ. Ta không để khoảng trống cho đầu óc của ta trống không và tim ta mở ra để nghe và hiểu họ. Vì sao họ nói như thế này và hành động như thế kia.

Sự trống không và kho lưu trữ thành kiến chỉ cách nhau một chớp mắt, hoặc nhanh hơn dòng điện, vì thế có biết bao sự tranh cãi, giận hờn bốc lên để rồi lời lẽ và hành động phát khởi khiến cho những vết thương đáng lẽ được chữa lành thì hằn sâu thêm để có thể bị lỡ lói, lan rộng, vô phương cứu chữa.

Càng tu, càng tiến, càng thức giác, thức tỉnh đời sống càng trở nên giản dị bình thường và hành giả tự bình thường hóa chính mình.

Cuộc sống hiện tại trở nên một thiên đàng không ảo tưởng.

 

Ghi chú: Viết tại văn phòng Sea One Seafoods. Hôm nay công ty tổ chức tiệc Giáng Sinh cho nhân viên. Họ đang chuẩn bị thức ăn và để nhạc Mễ Tây Cơ lớn, rộn rịp, nên viết hơi chậm và khó hơn lúc bình thường. Vì kinh tế Mỹ suy thoái, công ty phải cho phân nửa nhân viên nghỉ việc. Tuy nhiên các nhân viên cũ cũng sẽ đến dự và vui chơi lúc 12 giờ trưa.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880