SỰ TỰ HẠI KHI NUỐI TIẾC QUÁ KHỨ

31 Tháng Mười Hai 201711:44 SA(Xem: 7837)
SỰ TỰ HẠI KHI NUỐI TIẾC QUÁ KHỨ

decoration_2014_14-content



(trích Nhật ký Tâm Linh 10:  Sức Mạnh Tánh Không )

Khi tuổi già muốn tâm được an bình và hạnh phúc, cần cho phép mình sống một cách tự do, tức bớt buộc tội và phê phán mình trong mỗi hành động và tư tưởng.

Mỗi giai đoạn của cuộc đời đều thay đổi, thay đổi nhiều nhất là do sức khỏe của mình và sự giới hạn của khả năng làm việc bởi cơ thể đã bị lão hóa không còn năng động, dẻo dai, dài sức như khi còn trẻ.

Người viết thì ngồi lâu mỏi tay, mỏi chân hay đau vai, đau lưng, mỏi mắt. Sự chú tâm, suy nghĩ cũng yếu đi. Tất cả công việc làm đều có tính cách ngắn hạn.

Nếu không hiểu được sự giới hạn của mình từ ăn uống, đi đứng, làm việc thì sẽ gây sự thất vọng đối với chính mình và tự chấp lấy mình, tự phê phán, tự trách mình.

Sự tự chấp, phê phán, trách móc mình sẽ hại cho sức khỏe và sự sáng tạo của mình.

Mọi việc đều sẽ dễ dàng hơn nếu mình biết tự điều chỉnh sinh hoạt của đời sống lúc tuổi già để không trở nên buồn bã vì nghĩ rằng mình xuống dốc hay kém khả năng làm việc, sáng tạo hơn xưa.

Chính sự tự trách và tự ràng buộc mình với khuôn mẫu của mình khi còn trẻ mới là sợi dây trói mình lúc về già.

Sống, thở, suy nghĩ, đi đứng, nằm ngồi phải tùy theo thời gian và tuổi đời. Viết được một bài hay, xem một cuốn phim, đi nghe nhạc, đọc tin tức hàng ngày trên báo chí, hay xem, nghe ti vi radio hoặc cúng lạy, ngồi thiền. Tất cả những sinh hoạt trên đều được đánh giá một cách bình đẳng vì tất cả đều giúp cho người già được vui, được nối kết với thế giới nội tâm lẫn ngoại cảnh

Người già cần sống cởi mở với chính mình để rồi từ đó mới cởi mở với người xung quanh. Khi ta thoải mái với chính mình thì tự động rồi sẽ vui vẻ, hòa hợp với mọi người, với con cháu của mình.

Khi buông xả với chính mình tâm ta mới có sự bình an, không tiếc nuối quá khứ và không lo sợ tương lai.

Người già hay bị dằn vặt với chính mình khi nuối tiếc quá khứ nên quên đi đời sống hiện tại. Đó là điều hại nhất cho đời sống của người già.

decoration_2014_13-content

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
03 Tháng Hai 201312:00 SA(Xem: 12203)
Nếu ta không định tâm, thức tỉnh và quán chiếu luôn luôn thì cuộc đời ta, tâm thân ta sẽ quay chẳng khác nào cái bông vụ. Nay ta thấy thích người này, mai ta lại thấy ghét và thích người khác hơn. Tâm ta chuyển đổi liên hồi lúc vui lúc buồn bất chợt.
12 Tháng Giêng 201312:00 SA(Xem: 13070)
Tu tập để cải sửa, buông bỏ, chứ không để nắm bắt mọi cơ hội để nhận, để được, vì chính cái " nhận được" là những xiềng xích cột chặt ta vào bánh xe luân hồi. Hãy buông cái xích sắt mạ vàng ảo giác của tình, tiền, danh vọng hư ảo đó đi, vì nó là nghiệp lực cản bước người tu để giải thoát.
30 Tháng Mười Hai 201212:00 SA(Xem: 12702)
Khi đã chọn con đường tu là ta tu tập để đạt kết quả nhằm được giải thoát khỏi cõi ta bà, chứ không tu học để có một trình độ nào đó để thấy mình hơn người, để dạy người, để làm thầy của người. Tu học tiến hóa để phục vụ, để chia sẻ chứ không phải để dạy, để làm thầy hay dùng sự hiểu biết để làm bàn đạp, làm bước thang leo lên cho hơn người.
27 Tháng Mười 201212:00 SA(Xem: 13129)
“Thế giới sẽ biến chuyển, tình thương sẽ phát triển nếu càng ngày càng có những tiếng nói qua các phương tiện truyền thông, qua ngôn ngữ, âm thanh, hình ảnh đầy sáng tạo với những tư tưởng cao đẹp, ngôn ngữ đầy chân tình từ ái đến với con người từ mọi ngõ ngách của mặt đất. Đó là việc xây dựng một thế giới mới an lạc qua các phương tiện truyền thông bác ái."
19 Tháng Chín 201212:00 SA(Xem: 14293)
“Mở lòng từ bi không phải là thương người một cách mù quáng mà mở lòng từ bi để làm những gì thật sự có ích cho đạo, cho đời, cho quê hương đất nước. Sự chân thật cũng cần có sự kiên quyết, kiên trì và lòng quả cảm đi đúng con đường mà mình đã nhìn ra, để quyết định theo đuổi với bất cứ giá nào, dù có khó khăn trở ngại. ( ảnh hoa sen của Quốc Sĩ)
26 Tháng Tám 201212:00 SA(Xem: 13002)
"Trong bất cứ thời đại nào, người ta rất khó nhận diện được người hy sinh thật sự. Người hy sinh thật sự không tìm cách cho mình nổi bật trong đám đông, trong cộng đồng, hay bất cứ nơi đâu, cho dù vì lý do gì. Cái lý do để nổi bật, để nổi tiếng đều là sự giả tạo. Cái thật tự nó có giá trị, không vì sự khen tặng, tung hô. Cái thật không đem một nguồn lợi nào cho bản thân mới có giá trị thật sự, mới đóng góp thật sự cho đời sau."
16 Tháng Tám 201212:00 SA(Xem: 12901)
"Ngày nào mà tâm bình đẳng chưa đạt được, thì sự phục vụ đạo pháp giống như ta đứng dưới chân núi mà nhìn lên đỉnh núi. Muốn bước lên đỉnh núi ta phải trút bỏ những cục đá đang đeo trên người.Những tham sân si hỉ nộ ái ố. Núi non hiểm trở cao vòi vọi, muốn tiến lên thân tâm ta phải nhẹ nhàng thì ta mới không trèo lên té xuống. Đá càng nhiều càng nặng, ta càng té nặng té đau. Có khi rớt vào vực sâu thẳm khó vượt lên trở lại chân núi."
06 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 14371)
Hãy trở về với riêng ta nơi khu vườn để hái trái lành đã dành riêng tặng cho ta. Hãy rũ bỏ cho tâm thức trống không để trái lành tỏa hương thơm ngát. Vậy, Phật tánh giúp ta giác ngộ, giúp cho ta gặp lại ta. Phàm tánh giúp cho tim ta mở rộng với sự hiểu biết người, thương người và thấy ta và người là một với đầy đủ cảm quan và giác quan.
24 Tháng Sáu 201212:00 SA(Xem: 14167)
Ta tu tập để tự giải hơn là tu để quên, vì càng quên, càng tránh né thì càng nhớ thêm rõ nét. Vậy thì tu không phải để đè nén, để làm bộ quên, làm bộ bao dung, làm bộ từ bi hỉ xả. Tu là để biết mình và người, để hành xử đúng khi va chạm mỗi khi gặp việc gì dù vui, buồn, ta cũng không quên ta...
15 Tháng Sáu 201212:00 SA(Xem: 14844)
Hãy trở về vĩnh viễn với âm thanh của nội tại. Trở về với chính ta, với hơi thở ta trong mỗi giây phút. Trở về với chính ta để ta sống trọn đời sống mà chính ta đã lựa chọn. Một đời sống không ảo tưởng. Một đời sống thật tràn đầy và mạnh mẽ với ý chí đối đầu với mọi khó khăn, mọi màn lớp của vở kịch trong đời sống. Hãy trở về với chính ta để ta sống một đời sống không ảo tưởng.
1,863,880