17-10-1990
Làm sao để vừa sống trong sự gò bó của cảnh sống hiện tại vừa sống tự do trong đời sống tâm linh để phát triển trí tuệ?
Làm thế nào để hiểu được sự phê phán của người, chấp nhận sự phê phán của con người và có thể sống trong sự phê phán đó rồi đồng thời có khả năng sống ngoài sự phê phán đó mà không đảo lộn cuộc sống?
Sự quên mình phải đến mức độ nào và phải dừng ở mức độ nào mới giữ được quân bình?
Có phải nên để sự đau khổ phát triển toàn diện rồi chiêm nghiệm từ sự đau khổ, chấp nhận sự hiện hữu của nó trong cuộc sống để từ đó tâm hồn và thể xác có cơ hội đào luyện, học hỏi, làm quen với nó để có thể vượt được nó?
Có phải nhờ những va chạm với sự đau khổ trong đời sống, cũng như ở trong bóng tối ta sẽ có dịp nhìn thấy những vừng hồng ló dạng với tất cả sự mới mẻ đẹp đẽ của nó?
Có phải khi đau đớn dãy dụa với cái chết ta mới thấy cái quý báu của hơi thở và sự sống trong mỗi giây khắc mà thường ngày ta bỏ quên nó?
Có phải khi sống trọn vẹn trong sự cô đơn sâu thẩm ta mới thật sự hiểu ta, ôm ấp vỗ về ta và chỉ ta mới có thể chia sẻ những yêu thương lẫn sầu đau của riêng ta?
Có phải sự đau khổ chỉ hiện hữu trong những phút ta quên ta, ta bị con người và ngoại cảnh chi phối?
Có phải ta sẽ hết khổ khi ta chỉ là diễn viên cho chính cuộc sống thầm kín mà chính ta là mọi nhân vật trong mọi lớp tuồng lẫn mọi cốt truyện mà ta là tác giả?
Có phải ta sẽ thoát khổ khi ta là khán giả của mọi lớp tuồng của đời sống và diễn viên của vở tuồng của riêng ta?
Có lẽ ta sẽ không còn khổ nếu ta không còn lẫn lộn lúc nào mình là khán giả của đời sống con người và lúc nào mình là diễn viên của đời sống của chính mình?
Thứ Tư 17-10-90
8:10 AM