24-9-1990
Khi ta giải phóng ta là ta giải phóng tất cả: mọi âm thanh, sắc giới, mọi cảnh ngộ, mọi con người đang cùng chung sống với ta.
Mỗi phút chốc ta nhắc nhở ta để ta đưa ta trở về với âm thanh của nội tại. Ta chấm dứt mọi tư tưởng, mọi phán đoán từ quá khứ đến tương lai. Lúc đó ta mới thật sự nhìn, thấy, nghe. Mới thật sự có cảm giác: thứ cảm giác không bị lôi cuốn cám dỗ bởi tham, sân si. Ta nhìn, thấy, nghe và cảm nhận trong giây phút an nhiên tự tại. Ta cảm nhận và không xúc cảm vui buồn, sân hận.
Mọi vật, mọi người quanh ta đang sống với đời sống của chính họ, với sự tự do và trách nhiệm của chính cuộc đời họ. Và ta đang thở, đang sống cho đời sống của chính ta. Ta là một khán giả đang xem một vở kịch.
Nếu ta cứ tự nhắc nhở và nhớ mãi ta là một khán giả trong vở kịch của đời sống thì ta sẽ giữ được sự an nhiên tự tại đó từ giây phút này qua giây phút khác, từ ngày này qua ngày khác, từ tuổi trẻ cho đến bạc đầu.