30-3-1989
*Sự cảm thông
Tâm ta chỉ định khi mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý ta không chao động khi tiếp xúc với bên ngoài. Đó là ý nghĩa của thân tâm yên tịnh. Mắt nhìn mọi vật mọi cảnh đều như nhau. Tai nghe mọi lời nói, âm thanh như nhau, ăn uống va chạm tiếp xúc, mùi vị đều không gây phản ứng.
Khi đạt được trình độ trên ta sẽ ở trình độ gọi là tuyệt luân. Ta sẽ đạt được sự an lạc vĩnh cửu.
Người ở trình độ này khó có ai nhìn mà biết được vì họ sống luôn luôn thường trực trong cốt tủy của họ. Vì họ sống rất bình thường như mọi người và vì họ không còn trong thời gian tập luyện nữa. Người còn ở trong thời gian tập luyện thì bên trong đạt trình độ nào thì bên ngoài phải tập theo. Khi đạt trình độ tuyệt luân, sống yên lặng trong não cốt, bất cứ hành động nào của họ, họ cũng thế, bất cứ ở cảnh nào dù tịnh dù động họ cũng vững như bàn thạch mà không cần phải dùng một tư cách hay hành động nào để tự kềm chế. Lúc đó cái noãn của họ đã bắt đầu vững mạnh. Cái noãn bắt đầu sáng để soi đường cho họ luôn luôn. Họ bắt đầu có thể thấy người khác.
Ở trình độ này họ không còn nhìn con người chủ quan với thành kiến mà họ nhìn mỗi người với sự hiểu biết từ con người, hoàn cảnh và các trạng thái của người đó cùng với tất cả lý do đưa người đó đến tình trạng hiện tại. Đó là cái nhìn của người chân tu đối với con người và họ luôn luôn có sự bao dung đối với người đó. Đó là ý nghĩa biết ta biết người.
Hiểu được các điều trên ta sẽ không còn bị chao động hay thất vọng khi ta muốn giúp một người nào thấy một vấn đề mà họ không thể thấy, không thể hiểu được. Không thể hiểu được là vì trình độ tu học của họ chỉ đến mức đó. Ta vẫn phải luôn luôn hành sử theo chân tâm, dù có khó khăn vẫn phải tiếp tục vì tâm ta không xáo trộn mọi việc sẽ được sắp xếp nhịp nhàng theo sự quân bình của ta. Dần dần mọi người sẽ thấy, có thể chậm, hay mau, nhưng luôn luôn đạt đến kết quả.