22-5-1988
*Diệt Ngã
Có hai con đường tu. Một là dứt bỏ nợ trần để bước vào đường tu. Hai là đời, đạo song tu, tức phải tự tu tự tiến và hướng dẫn gia đình mình cùng đi với mình.
Con đường nào đúng, con đường nào sai? Con đường nào nhanh, con đường nào chậm? Con đường nào khó, con đường nào dễ?
Không có con đường nào đúng và con đường nào sai. Không có con đường nào nhanh, chậm hay khó dễ mà ta phải chọn con đường nào phù hợp với chính mình. Khi ta chọn con đường phù hợp thì ta sẽ đi dễ và đi nhanh.
Làm sao để biết con đường nào phù hợp với chính mình?
Trước nhất ta phải diệt chữ tham: tham tu, tham tiến, tham biết, tham thành Phật, tham cứu độ. Vì cái tham đưa đến sự ích kỷ, và khi ích kỷ ta đi đến sự nghịch lý về mọi phương diện vì vậy ta đi đến sự bế tắc và sẽ không đi đến giải thoát được. Và khi ta không giải thoát cho chính ta được thì làm sao ta thành Phật và cứu độ được.
Vậy ta phải tận diệt cái tham lam, ích kỷ cho tận gốc rễ.
Làm sao tận diệt được sự tham lam ích kỷ của ta cho đến tận gốc rễ?
Trước hết phải thật với chính ta và phải có ý chí để nhìn ta cho rõ từng ruột gan, theo dõi ta trong mỗi giây phút và nhất tâm cải sửa, gội rửa tất cả những dơ bẩn u tối mà ta đã tập tành học hỏi từ nhỏ đến lớn.
*Phải Tự Chủ
Muốn thành công ta phải tập luyện để có những bản tánh đưa đến thành công.
Tốt quá sẽ đưa đến yếu đuối, hèn nhát. Quá nhún nhường sẽ đưa đến thụt lùi, bỏ qua mọi việc. Nhường nhịn quá mức sẽ đưa mình dần dần đến chỗ yếm thế, không còn biết giá trị của mình và vì thế sẽ không biết được mình có thể làm được việc gì. Tốt quá mức, nhún nhường quá mức sẽ tự mình đập vỡ tự tin của chính mình. Đó là bức cản không cho ta đi đến thành công.
Phải sáng suốt nhìn rõ việc gì mình phải làm rồi phải thực hiện không để những bản tính dễ dãi, nhún nhường làm cho thay đổi ý định thực hiện. Dần dần ta sẽ đi đến yếu hèn thấy việc phải làm rồi bỏ cho nó trôi đi. Phải làm chủ ta, phải làm chủ mọi hành động, mọi bước đi, không vì người khác làm trái ý ta rồi buồn giận thay đổi ý định của mình thấy phải làm. Việc của họ họ có trách nhiệm, việc ta ta có trách nhiệm ta cứ tiến bước, vì họ vẽ đường cho họ đi, còn ta vẽ đường cho ta đi. Đó mới là không bị ảnh hưởng của mọi người xung quanh và việc của ai làm cũng không ảnh hưởng, thay đổi chiều hướng, đường lối của mình đã vạch ra và quyết chí theo đuổi. Nếu bị ảnh hưởng của một người, ta sẽ bị ảnh hưởng của mười người và vì thế ta sẽ đi vào hỏa mù không định hướng. Phải bình tâm, sáng suốt đi cho chắc cho vững con đường của mình. Đã thấy nó thì cứ tiến, không thay đổi, không lùi, không do dự, luôn luôn nghĩ nó tốt đẹp. Khi nghĩ tốt ta sẽ có hành động, lời nói tốt; như thế sẽ ảnh hưởng mọi người và sẽ được sự trợ giúp dần dần của họ, sự dễ dãi sẽ đến. Sự dễ dãi càng nhiều sẽ giúp cho ta mau chóng thành công hơn.
*Diệt Sợ Hãi
Muốn xây dựng một cá nhân, một tổ chức, một đoàn thể, một dân tộc cho mạnh mẽ, trước nhất ta phải vượt sự sợ hãi.
Tại sao?
Sự sợ hãi là bóng tối, là ác quỷ đã tàn phá bao nhiêu cá nhân lãnh đạo của bao nhiêu tổ chức, bao nhiêu đoàn thể, bao nhiêu dân tộc. Sự sợ hãi đã đập vỡ bao nhiêu ý chí của những kẻ có tài, có khả năng. Sự sợ hãi đã biến bao nhiêu bực anh hùng đã trở nên những kẻ hèn nhát, yếm thế. Sự sợ hãi đã khiến bao nhiêu kẻ biết mình nhìn đúng thấy đúng nhưng không dám hở môi. Sự sợ hãi đã tạo ra bao nhiêu con người đạo đức giả cho rằng mình rút lui vì nhún nhường chứ không phải vì trốn trách nhiệm. Sự sợ hãi đã dung túng cho biết bao nhiêu kẻ phá thối cộng đồng, làm nhục cả đoàn thể hay làm lụn bại cả một quốc gia dân tộc.
Tại sao?
Sự sợ hãi khiến cho cá nhân không dám vạch rõ sự sai lầm của chính mình để tự sửa đổi. Sự sợ hãi khiến cho mọi cá nhân không dám lên tiếng sửa sai cho cộng đồng mình, không dám đứng lên chỉ trích những đường lối sai lầm của đoàn thể mình mà chỉ biết vỗ tay hưởng ứng. Sự sợ hãi khiến cho các cấp lãnh đạo chỉ biết ôm chặt chức vị mình để vinh thân phì gia mà không dám lên tiếng nói lên những sai lầm của một chánh thể, hay nói đúng hơn không biết hy sinh cho dân tộc.
Sự sợ hãi khiến cho con người mặc dù đang sống nhưng chỉ là một con người giả, mà con người giả là con người chết.
Muốn tự cứu ta, muốn giúp tổ chức ta phát triển, muốn cộng đồng ta lớn mạnh, muốn cứu nguy dân tộc ta phải diệt sợ hãi.
*Tạo Niềm Tin Cho Thế Giới
Nếu chúng ta không tạo được niềm tin đối với mỗi quốc gia hiện chúng ta đang sinh sống thì làm sao tạo được niềm tin cho cả thế giới về việc có khả năng gầy dựng một nước Việt Nam tương lai?
Làm sao cho thế giới có niềm tin rằng người Việt Nam có khả năng xây dựng một nước Việt Nam mới?
Trước hết chúng ta phải có khả năng tu chính xây dựng mỗi tiểu cộng đồng Việt Nam ở khắp mọi nơi.
Làm sao xây dựng được mỗi cộng đồng cho lớn mạnh?
Trước hết phải xây dựng mỗi cá nhân của tiểu cộng đồng đó và xây dựng chính gia đình của cá nhân đó, mà điều quan trọng vào bực nhất là mọi cá nhân của từng lớp đàn anh phải nhìn thấy tương lai dân tộc nằm trong tay giới trẻ.
Chúng ta không thể có một gia đình hạnh phúc khi các con cái hư hỏng, hút sách, vô học, lưu manh, trộm cướp.
Chúng ta không thể xây dựng một cộng đồng vững mạnh khi các gia đình trong cộng đồng đó xào xáo phân tán, cha một đàng mẹ một nẻo con một nơi.
Chúng ta không thể xây dựng một cộng đồng vững mạnh với những tệ trạng cao bồi lưu manh cướp của giết người từ những bàn tay của giới trẻ.
Chúng ta không thể xây dựng một cộng đồng lớn mạnh với những cá nhân xưng hùng xưng bá, gạt gẫm, gian lận, bôi nhọ lẫn nhau và chỉ manh tâm tạo danh lợi và quyền lợi cho chính bản thân mình.
Một cá nhân thối nát sẽ tạo ra một gia đình thối nát. Một gia đình thối nát là mầm mống cho cả cộng đồng thối nát.
Vậy muốn cải tổ cộng đồng, từng cá nhân một phải nhìn rõ vai trò và trách nhiệm của mình đối với bản thân mình, đối với chính gia đình mình, đối với cộng đồng mình và đối với đất nước, dân tộc mình