5-1984
*Tại sao không có một khu rừng chỉ có cây cỏ và muông thú, dành riêng cho những kẻ biết được sự mầu nhiệm thiêng liêng của sự cảm thông, đến đó để đối thoại với nhau trong im lặng của sự tỉnh thức và cùng lắng nghe âm thanh siêu việt của vũ trụ ?
*Có những giây phút cảm thông giữa người và người làm cho những kẻ tuy mới quen mà như biết nhau hơn cả một cuộc đời.
*Khi đạt được sự cảm thông giữa người và người, cảm xúc tột cùng của sự đau khổ và sung sướng đến cùng một lúc làm cho tim ta đau thắt, muốn khóc cho thỏa mà nước mắt lại không rơi và môi ta lại mỉm một nụ cười. Sự siêu thoát đấy chăng?
*Khi đạt được sự cảm thông giữa người và người, ta hiểu được sự tuyệt vời của im lặng.
*Sự cảm thông nếu được lan rộng sẽ mang đến hòa bình cho nhân loại.
*Nhưng làm thế nào để tạo được sự cảm thông đó giữa mọi con người?
*Chỉ có sự cảm thông mới giúp cho mọi người hiểu được sự mầu nhiệm của tình yêu nhân loại.
*Khi đã hiểu được tình yêu nhân loại rồi, thì không còn gì có thể chia cách con người với con người.
*Sự cảm thông mang lại hạnh phúc vĩnh cửu.
*Nếu không dùng phàm tánh để phán xét một người, người ta sẽ nhận ra ngay một ông Phật ở trước mặt họ dù người đó đang ở trong bất cứ hình thái, trạng thái hay hoàn cảnh nào.
*Ngôn ngữ đôi khi làm hỏng cả tư tưởng.
*Sự cảm thông đôi khi là một viên thuốc hồi sinh.
*Sự đau khổ tột cùng đôi khi là viên thuốc hồi sinh khai mở những gì đã bị bỏ quên hay tắc nghẽn.
*Có hiếu với cha mẹ là phải sống sao cho ra Con Người (để khỏi phụ công sanh thành dưỡng dục).
*Kiến thức và sự thông minh không đủ khả năng để giúp con người hiểu con người mà chỉ có trái tim mới làm được việc đó.
*Có thương người thật sự mới can đảm sửa người mà không sợ người giận (cũng tùy theo khả năng chịu đựng của người đó).
*Còn bị lôi cuốn bởi cái đẹp thì chưa thật sự biết yêu.
*Nếu có Tâm mà không có Trí để thích ứng với hoàn cảnh thì chẳng những mình hại mình mà mình hại cả người.
*Không ai biết chắc rằng mình tốt hay xấu, mình thích gì và không thích gì. Chỉ có hoàn cảnh mới cho ta thấy được tính của con người.
*Khi Đại Từ Đại Bi thì ghét cũng như thương (bất phân).
*Có sự hiểu biết ta mới đối phó được với những bộ óc dã man, tàn ác nhất của con người.
*Cái thật và cái giả chỉ một mình mình biết.