12-5-1987 - 9:59 sáng
Phải tùy cơ ứng biến, việc gì đến thì làm không tạo hoàn cảnh và thời cơ, vì như đã nói, ơn trên đã sắp xếp cho chúng ta làm việc. Việc gì đến thì làm không cầu mong cũng không thắc mắc. Việc gì thấy đúng thì làm, thấy cần thì làm. Phải bỏ sợ hãi lo lắng mơ hồ vì sợ hãi lo lắng sẽ tạo thành ý nghĩ không lối thoát.
Sự sợ hãi lo lắng cho thấy ta chưa đủ tự tin, còn muốn dựa vào Thầy hay thiêng liêng. Muốn người khác quyết định giùm mình, chỉ vẽ cho mình, chịu trách nhiệm cho mình. Phải tự tin, tập quyết định, diệt ảo tưởng lo lắng sợ hãi.
Phải làm chủ hành trình của mình. Chưa làm thì đừng sợ không đủ sức làm, không vượt nổi khó khăn. Chưa nói thì đừng nghĩ là nói không được. Chưa dạy thì đừng nghĩ là dạy không được. Tức chưa làm đã lo thất bại thì làm sao làm được việc lớn. Việc gì nghĩ không nên làm thì bỏ đừng tiếc rẻ vì đó cũng là ảo tưởng làm mình không lấy quyết định dứt khoát một việc không đáng làm. Hãy bỏ dứt những ý nghĩ biết đâu thế này biết đâu thế kia.
Tất cả mọi thành công đều do ý chí của mình. Mình muốn thành công tất sẽ thành công. Mình lo sợ hoang mang, sợ này sợ kia, sợ thất bại thì sẽ thất bại.
Biết rằng muốn làm việc nhiều phải có sức khỏe thì ý chí sẽ giúp ta làm mọi cách để có sức khỏe để làm việc. Nếu nghĩ rằng sức khỏe đang yếu không làm việc được thì sẽ không có sức để làm việc và cũng không có công việc để làm dù cơ hội đến cũng không có khả năng để nhận.
Tất cả đều do mình.