Thứ Ba 25-2-03 - 3:45 giờ sáng
Kể từ nay phải tự tạo cho mình một con đường đi riêng, khác biệt với các nhà Đạo Học, Đạo Giáo khác.
Phải là một nhà Khai Phóng Tâm Linh, một nhà Khai Sáng về Đạo Học. Những gì viết ra không phải là một sự lặp lại mà là một sự sáng tạo của một người khai mở cho con đường bế tắc về Đạo Học, và Tôn Giáo Học, con đường đã tạo sự phân hóa nhân ngã, đã không đi về sự giải phóng tâm linh mà lại phần nhiều đưa con người đi đến chia rẽ, làm mất hạnh phúc, mất sự bình an.
Những nhà tôn giáo nào tạo hoàn cảnh cho những người sắp chết đổi tôn giáo sẽ tạo nên nghiệp quả vì đã làm cho những người thân trong gia đình họ đau khổ, xào xáo. Người chết làm cho gia đình đau khổ thay vì được giải thoát thì linh hồn lại không được nhẹ nhàng, bình an, siêu thoát.
Sự sai lầm về tôn giáo ngày nay càng ngày càng chồng chất, càng ngày càng gia tăng, vì vậy nên con người thay vì được sống trong hạnh phúc, bình an, lại sống trong lo âu, sợ hãi của chiến tranh và quyền lực.
Muốn cho con người được bình an, hạnh phúc phải cởi bỏ gánh nặng của các giáo điều dùng kềm kẹp con người. Người chỉ biết tuân hành thì đi đến u tối. Người không tuân hành thì sống trong mặc cảm tội lỗi vì phạm giới răn, giới luật, thì làm sao sống trong bình an, giải thoát.
Muốn được giải thoát, con người cần tìm lại chính mình, biết mình là ai, muốn gì, đang làm gì, và sẽ làm gì. Điều gì mình nên và không nên làm. Điều gì tạo nghiệp quả xấu và điều gì để tự giải nghiệp cho tâm hồn được bình an.
Con người phải sống trong tinh thần tự cải sửa. Cải sửa những sai lầm hơn là mặc cảm tội lỗi khi sai lầm. Con người phải biết định đoạt cuộc đời, đời sống chính mình và biết rằng thiêng liêng luôn thương yêu và tha thứ chứ không buộc tội mình, có như thế tâm hồn họ mới luôn được xoa dịu, bình an. Họ phải hiểu thiêng liêng có một sự cảm thông và thương yêu tha thứ họ luôn luôn, và họ được sống trong tình thương trong sáng mầu nhiệm đó. Mọi con người đều có quyền hưởng sự hiền dịu trong sáng mát mẻ đó chứ không sống luôn luôn dưới con mắt của một "quan tòa tôn giáo."
Khi con người biết rõ quyền hạn của họ thì họ mới thật sự có tự do toàn diện. Khi có tự do toàn diện thì tâm linh họ mới khai phóng được. Bằng không thì họ vẫn mãi mãi sống trong sự tối tăm, sống như một con cừu non, lặp đi lặp lại những gì con người đã làm từ đời này sang đời khác mà không hề nếm mùi giải thoát.
Vậy giải thoát là gì?
Giải thoát là vượt. Vượt nhà tù khổng lồ mà con người đã tự xây cho chính mình từ vô hình, tôn giáo và cả một quá khứ tiền kiếp, lẫn kiếp hiện đại, cộng lại với sự nhồi sọ của kinh kệ, sách vở và con người, đời sống quanh họ.
Con người cần phải học hỏi, học hỏi để tiến hóa và sáng tạo thay vì lập lại những gì đã có, mà đôi khi lập lại, làm lại còn "tệ" hơn những gì của quá khứ. Họ chỉ là một "con người máy" và có khi là "con người máy hư."
Vậy tóm lại muốn giải thoát phải "giải phóng tâm linh." Muốn giải phóng tâm linh trước nhất ta phải giải phóng tư tưởng hủ lậu, thành kiến cá nhân, thành kiến tôn giáo, văn hóa, giáo dục. Những điều ta học hỏi là để tiến tới hiểu biết, nhưng sự hiểu biết không gò bó và chận lại, cũng như không ảnh hưởng toàn diện cho cái nhìn, mọi thành kiến và định kiến của ta.
Ta chỉ hạnh phúc khi cái nhìn của ta về xung quanh không còn sự đánh giá cao thấp, xấu tốt, kính trọng hay khinh miệt. Muốn được như vậy, ta phải không thành kiến, buộc tội, hay tự hào về chính mình.
Tất cả mọi sự việc xung quanh sẽ được thay đổi khi mình thay đổi cái nhìn về chính mình. Mình nhẹ nhàng đối với mình thì mình sẽ nhẹ nhàng với người quanh mình. Mình không thành kiến, buộc tội mình thì mình sẽ thương yêu những người quanh mình hơn. Sự nhân ngã sẽ dẩy chết. Tình thương và hạnh phúc bỗng vỡ tung tràn trề, và ta sẽ sống trong thứ hạnh phúc bất ngờ tràn ngập đó. Thứ hạnh phúc hiện hữu luôn luôn trong ta mà ta không hề biết đến và cũng chưa bao giờ tận hưởng. Thứ hạnh phúc như một ngọn đèn hiện hữu đời đời từ kiếp này sang kiếp khác mà ta không hề biết "mở," biết thắp sáng lên "trong ta."
Con người bỗng nhẹ nhàng, hạnh phúc, chỉ khi vượt khỏi căn nhà u tối mà chính mình đã xây ra cho mình từ khi mở mắt chào đời. Ta phải cất tiếng khóc khi chào đời mà ta phải biết mỉm cười trong sự sống vì ta biết ta và sẽ trọn vẹn bình an khi ra đi không mang theo một hành lý nặng trĩu nào của thế gian này, để khi trở về với khối ánh sáng triền miên và bất tận.
Ta đến và ta đi với Không Tánh.