10:00 giờ sáng- 17-6-02
Như thế nào là một người có sứ mạng?
Người có sứ mạng có tránh được công việc mình phải mang trọng trách không?
Làm thế nào để biết việc mình phải làm là đúng hay sai?
Ai sẽ là người phán đoán được mình đúng hay sai?
Làm sao để không bị hoang mang lúc thấy mình cần phải làm và lúc thấy mình cần phải tránh?
Làm sao để biết thật rõ việc mình đang làm, đường mình đang đi là đúng?
Nếu việc thấy phải làm, đường thấy phải đi nhưng không làm, không đi thì việc gì sẽ xảy ra?
Làm sao để phân biệt việc mình muốn làm và việc mình bị bắt buộc phải làm vì bổn phận, sứ mạng?
Làm sao để hết sợ hãi?
Sự sợ hãi chỉ xảy ra khi tâm bất an. Lúc ta thấy đúng, lúc ta thấy sai. Lúc ta sống trong nhất nguyên, lúc ta sống trong nhị nguyên.
Lúc sợ hãi ta hoàn toàn đánh mất không tánh, ta trở về tánh người với đầy đủ hỉ nộ ái ố. Ta sợ mất những gì ta đã chiếm hữu. Ta trở về với trạng thái khởi hành. Hoàn toàn trở về vị trí của lúc chưa bước vào đường ĐẠO.
Khi ta muốn bước vào đường ĐẠO, ta hình dung hoặc vẽ ra một con đường theo như ta Nghe Nói, Nghe Tả, hay do ta tưởng tượng từ sự học hỏi của người khác.
Con đường ĐẠO hoàn toàn khác biệt với những gì người ta tưởng, mô tả và làm cho người khác tưởng theo họ, bởi vì con người không chân thật với chính mình.
Nếu họ viết đúng, tả đúng con đường Đạo thì tại sao giờ phút này trên khắp thế giới đang có bao nhiêu người tu sĩ ra tòa vì xâm phạm giới luật. Trong hàng ngàn người đó có bao nhiêu người đã viết sách để diễn đạt cái hay, cái đẹp của Đạo, của Tôn giáo.
Người thật sự biết Đạo họ sống trong im lặng, họ sẽ cười thầm khi đọc những quyển sách Đạo.
Con đường Đạo không đưa người ta vào nguyên tắc, nguyên lý, giáo điều. Đạo không buộc tội người khác.
Đạo là con đường giải phóng tâm linh, một sự tự do toàn diện từ tâm linh đến vật chất.
Người có sứ mạng phải ĐẠT ĐẠO. Đạt Đạo đây không phải thuộc kinh giảng, giáo điều. Đó chỉ là phương tiện, không là cứu cánh. Cứu cánh là phải vượt phương tiện để đi đến trình độ quán thông, tức vượt lên kinh giảng giáo điều để hiểu nguyên lý của Trời Đất.
Tôn giáo, tín ngưỡng, giáo điều, vân vân, tất cả chỉ rút ra một phần nhỏ nguyên lý của trời đất chứ không phải toàn diện. Những người đã đưa ra tôn giáo, tín ngưỡng, giáo điều đó chỉ nhìn một khía cạnh của nhóm người mà họ hướng dẫn để viết ra hầu dạy họ vì thế đúng nơi này mà không đúng nơi khác tùy theo văn hóa , trình độ của con người.
Một số nhà lãnh đạo của các giáo hội tôn giáo và những người hậu thế tiếp nối việc làm của họ đã vì tham lam quyền lực nên tìm mọi cách dùng tiền bạc, thuốc men, văn minh để đến những nước hậu tiến thu hút thêm con chiên, tín đồ hầu mở rộng quyền lực của tôn giáo mình.
Người đi đúng con đường đạo phải chấm dứt việc đó. Muốn phục vụ đạo thật sự phải thực hiện những điều giúp chính CON NGƯỜI. Con người ở bất cứ đâu chứ không phải chỉ trên quốc gia dân tộc mình, mà con người ở trên khắp thế giới.
Muốn được như vậy ta phải hy sinh toàn vẹn, quên mình. Quên đi những gì mình đang có để làm việc, học hỏi thực hành sứ mạng.
Người có sứ mạng không tìm việc, tìm người. Người và việc sẽ đến với mình. Việc đến đâu, thì làm đến đó. Người có sứ mạng nếu chân thật sẽ hiểu rõ những gì mình phải làm. Chỉ hoang mang khi nào ta muốn tránh việc phải làm và người ta phải cộng tác.
Công việc sẽ dễ dàng, tâm hồn sẽ bình an nếu ta biết chấp nhận công việc như một sứ mạng. Mọi khó khăn chỉ là để trui luyện sự nhạy bén, sáng suốt, khôn ngoan của mình.
Tiến tới trí tuệ bát nhã phải vượt được tất cả những gì mình đã học, đã viết. Vượt không có nghĩa là quên mà vượt là bước lên giai đoạn mới để học hỏi thêm sự sáng tạo hầu theo kịp đà tiến hóa phát sinh do sự biến chuyển âm dương của trời đất.
Ta không được dậm châm tại chỗ mà phải bước thật nhanh để thu thập, học hỏi và sáng tạo hầu phục vụ cho con người để sau kiếp này ta mới có khả năng chuyển hóa qua kiếp khác với cùng sứ mạng phục vụ. Nếu ta không kịp bước, ta sẽ thụt lùi, sứ mạng không hoàn thành, ta sẽ tụt hậu. Nếu kiếp này ta rớt thay vì tiến hóa ta lại thoái hóa. Chẳng những không hoàn thành sứ mạng kiếp này mà còn không được phục vụ ở kiếp sau. Thì thật là uổng công chuyển hóa từ vô lượng kiếp.