116. Từ nhân mệnh sang thiên mệnh

03 Tháng Bảy 200712:00 SA(Xem: 77670)
116. Từ nhân mệnh sang thiên mệnh


29-9-05 - 11:35 giờ khuya

Bên ngoài càng động thì bên trong càng phải tịnh.

Động loạn nhiều chừng nào, ta càng phải đi ngược lại nhiều chừng đó. Nếu thuận theo ta sẽ mất định hướng, bị lung lạc, đi sai đường Đạo.

Càng dùng đạo hay tôn giáo để làm chánh trị càng làm tổn thương đạo, đi xa chân lý của trời đất. Càng dùng tôn giáo, đạo giáo để làm chánh trị càng đi vào hỏa mù không lối thoát. Chỉ đi tới mà không có ngả lui, hay ngõ ra. Càng lúc càng buộc chặt, không có kết quả về đạo lẫn đời, càng tạo sự rối rắm, oán hận, chia rẽ, ngăn trở sự phát triển của Đạo.

Bên ngoài càng loạn, ta càng phải thu hồi tâm trí tập trung vào những việc cần làm cho tương lai của Đạo, những việc có ích cho tha nhân, hơn là dùng tôn giáo, đạo giáo để đánh bóng cá nhân hay phe nhóm của mình.

Con người càng tham, càng dùng mưu mô, chước quỷ để tạo mọi điều kiện tiến thân.

Nếu thật sự lo cho Đạo, ta phải biết buông cái ngã của mình. Nếu sự vắng mặt của cái tôi thường xuyên thì dù bên ngoài có động ta vẫn tịnh. Sự thần diệu của TÁNH KHÔNG là ở chỗ đó. Ta không cần phải kềm chế lục tặc và ngũ uẩn. Đó mới là TỰ TẠI.

Ta không còn hoang mang đặt câu hỏi là phải làm gì. Khi tự đặt câu hỏi phải làm gì, tức là ta có ý thay đổi đường hướng của việc làm đã định, con đường sẽ đi. Ta đã bị ảnh hưởng của ngoại tại, tức những việc của người xung quanh đã làm ta chao đảo, mất niềm tin vào quyết định của mình. Vậy là ta cho rằng mọi người đúng và ta sai.

Như thế thì cái THẤY của ta chẳng khác gì một ngọn đèn lúc sáng lúc tắt, lúc lu mờ đầy ảo giác, ảo tưởng chăng?

Cái thấy phải là cái thấy của luyện kim, kết quả của một công trình trui rèn tinh lọc cho đến thời kỳ hoàn hảo, không một ngọn lửa nào dù mạnh đến đâu có thể làm chảy tan ra được.

Đó là thứ kim loại mà người lãnh đạo tốt cần có và đủ. Đó là sự nhất tâm. Thấy điều đúng cho Đạo thì phải làm, không thay đổi vì sự sợ hãi chính mình và người. Người lãnh đạo tốt chỉ khác với mọi người ở chỗ có một niềm tin sắt đá không thay đổi về quyết định của mình, mà không gì làm lung lay thay đổi được.

Nếu vì sự Nhất Tâm của mình mà phải chết thì ta phải chọn cái CHẾT. Đó mới thật sự  là hy sinh cho Đạo.

Nói làm thì phải làm, nói tiến là phải tiến.  Khi ở trạng thái không tánh thì thần thức trở nên sắc bén có thể biết trước được mọi việc xảy ra, mọi nguy hiểm, những cái bẫy giăng ra và ta tự động né tránh một cách tự nhiên và điềm tĩnh.

Sự không sợ chết chặt đứt mọi cảm giác sợ hãi và con người bỗng thông minh sáng suốt phi thường. Khi đó ta hòa vào vũ trụ và di chuyển, sinh hoạt, ăn nói một cách nhịp nhàng theo sự chuyển dịch của kim mộc thủy hỏa thổ, đúng với luật Ngũ Hành. Khi bước vào luật này, ta chuyển từ nhân mệnh sang thiên mệnh, và không còn nằm trong lá tử vi theo ngày sanh tháng đẻ của ta nữa.

Như thế thì ta không còn sống cho cá nhân và gia đình mà là sống cho lợi ích chung. Mọi việc làm đều là cho bá tánh, cho mọi người, và dù cho có khó khăn đến đâu, ta cũng không có quyền từ chối.


Ghi chú: Trưa nay ông Hoàng Minh Chính điều trần trước Quốc hội Hoa Kỳ về vấn đề cộng sản Việt Nam. Tin từ Việt Nam cho biết, các tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo bị bắt bị đưa ra tòa xử rất nặng từ 5 đến 7 năm tù.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880