111. Cai ngục và tù nhân

06 Tháng Mười 200712:00 SA(Xem: 80377)
111. Cai ngục và tù nhân
25-10-1993 - 8:00 sáng

Tất cả những người có sứ mạng đều gặp biến chuyển trong đời sống tùy theo nhu cầu triển khai khả năng cũng như chiều hướng thay đổi của công việc theo nhu cầu cần thiết mà thiêng liêng đã định sẵn.

Nhu cầu biến chuyển theo từng giai đoạn. Tất cả sự may mắn cũng như tai nạn đều do sự sắp xếp theo từng trường hợp. Kẻ ác nhân có thể là hiền nhân đến để đập vỡ những gì ta hiện có để ta có thể chuyển tâm hướng về con đường đạo một cách mạnh mẽ. Đó là cách thanh lọc tư tưởng nhanh nhất để thay đổi một con người, nhất là một người đang sống trong quy luật giáo điều, không thấu đáo được chiều sâu của Đạo, vượt qua hình thức gò bó để bước thẳng vào nội dung sâu xa rộng mở của chiều hướng đại đồng, hòa đồng mọi tôn giáo mọi niềm tin. Đó là con đường rõ rệt chắc chắn đã được ơn trên quyết định để chuyển hướng nhân loại quy nguyên, các tôn giáo thế giới nói chung và tôn giáo cho đất nước Việt Nam nói riêng.

Đó là một việc hết sức khó khăn hơn cả các định kiến chính trị, vì tôn giáo bảo thủ và khó uyển chuyển như các xu hướng chính trị thay đổi theo thời thế.

Việc hòa đồng tôn giáo  sẽ không thực hiện được nếu không có sự trợ lực hoán chuyển của các vị thiêng liêng bên trên. Các vị có giáo quyền trong tay đa số càng ngày càng bảo thủ, vì đó là mục đích của đời sống họ. Càng quyền hành địa vị cao, họ càng cố giữ chặt đóng hết các cửa ngõ tâm linh... đến độ có thể đi đến tàn nhẫn với nhau để tranh quyền đoạt vị, có thể lấy lầm lỗi của người làm nấc thang bước lên cho địa vị của mình. Do đời sống bất quân bình về nội tâm và thể xác, cho nên họ phát triển phần tham vọng quyền lực nhằm thỏa mãn nhu cầu cá nhân bù đắp cho các nhu cầu thiếu thốn.

Vì thế, nhiều vị khoác áo tu hành xử sai lầm, thay vì đi theo đường ĐẠO để phát triển trí tuệ tâm thức, họ lại đi theo phần Đời và phát triển về luật lệ, lý luận, và dùng luật lệ cùng lý luận để giải quyết mọi vấn đề của đời sống và giáo hội. Họ dồn nén tất cả những hạt nhân thiện và ác bằng cách dùng những mẫu mực tôn giáo khỏa lấp và sống như người máy. Các thiện nhân và ác nhân phát triển trong sự dồn nén, không được bộc phát ra ngoài để cho những va chạm làm kinh nghiệm sống đã dằn co trong nội tâm họ, đưa đến cho họ mọi suy nghĩ, tư tưởng bối rối sai lầm. Họ hành xử theo mẫu mực của họ đưa ra để dối gạt chính họ và những người xung quanh. Điều đó đã khiến họ xa dần với tâm thức, với trái tim, gốc rễ của chính họ. Họ càng sống xa trái tim nên càng hành xử sai lầm, và trở nên đạo đức giả.

Đạo đức giả là một ngục tù chung thân cho những người khoác áo tu không lối thoát. Rất khó cho họ mở cả mọi xiềng xích, lao tù mà chính họ là phạm nhân lẫn cai ngục. Vì cai ngục lẫn phạm nhân đều không thể mở cửa ngục lẫn xích xiềng đó. Một người tự nhốt, tự xiềng mình thì không tìm được phương thức mở ra, ngoại trừ có một sự dũng cảm phi thường vượt mọi sợ hãi, tự chà đạp lên hư danh lẫn tự ái của mình, cũng như lời đàm tiếu của người xung quanh để bước ra khỏi sự kềm tỏa do chính họ định ra.

Càng dùng tôn giáo, giáo điều, quy luật, phê phán để dạy người chừng nào, càng thu hẹp tù ngục nhốt mình, xiết chặt xiềng xích của chính mình, trói buộc mình chừng đó. Thay vì tìm được chân lý để giải thoát, cuối cùng họ lại sống trong mờ mịt không lối thoát.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880