14-4-02 - 7:15 giờ sáng
Làm thế nào để hóa giải được hoàn cảnh khó khăn?
Làm thế nào để không bị lôi cuốn vào một hoàn cảnh khó khăn?
Nếu ta nhìn, thấy, biết trước, thì không có hoàn cảnh nào là một hoàn cảnh khó khăn. Không có việc gì xảy ra một cách bất ngờ. Mà đều do ta quyết định. Nếu ta đã quyết định một việc gì mà ta đã biết trước "hậu quả" hay "kết quả" thì ta đương nhiên biết cách "ứng phó" và "đối phó" khi việc mà ta tiên đoán xảy ra. Khi đó ta không có ngạc nhiên khi sự việc xảy ra mà ta phải định liệu trước khi việc sẽ xảy ra. Khi việc xảy ra ta phải nhạy bén hành động và chủ động theo thần thức lúc đó. Khi ta đã làm chủ bản thể, kiểm soát các cơ năng, ta sẽ nắm vững tình hình từ bên trong ta đến con người và ngoại cảnh xung quanh, ta sẽ biết ứng phó kịp thời hay ta sẽ biết cách chuyển hướng cho con người cùng ngoại cảnh sắp xảy ra thay đổi theo một chiều hướng khác theo ý của ta. Và khi xảy ra theo ý muốn của ta thì sẽ không còn là hoàn cảnh khó khăn không lối thoát nữa, vì ta biết cách xoay chuyển, tức biết cách tạo hoàn cảnh thì không thể là một hoàn cảnh không lối thoát mà lối thoát đã được sắp xếp, định đoạt sẵn.
Khi thần thức nhạy bén, tâm luôn luôn ở thể đại định trong mọi xáo trộn của đời sống. Ta hành sử tự nhiên dù theo ý người hay theo ý ta, nhưng ta là kẻ cầm cương, chủ động mọi hành động và tình huống xảy ra.
Khi ở thể đại định, sự sợ hãi mất. Đó là một đồng xu hai mặt. Có cái này thì mất cái kia. Có cái kia thì không thể có cái nọ.
Sự sợ hãi chỉ có khi tâm ta phân tán, lục phủ ngũ tạng rối beng. Ta trở nên chới với. Lúc đó ta để cho con người và hoàn cảnh chủ động và khuất phục ta, hoặc là lục căn lục trần điều động thân tâm ta vì lúc đó thần thức của ta vắng mặt.
Khi thần thức hiện diện, hơi thở ta điều hòa, thân tâm an lạc, mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý bình lặng, hòa nhịp theo từng hơi thở. Thân tâm ta tự tại, trí huệ sẽ minh mẫn.
Mắt tai mũi lưỡi thân ý cùng hơi thở sẽ ở thể thức tỉnh toàn diện. Chúng biết "nhận diện" mọi sự việc xảy ra xung quanh và tiếp nhận sắc bén trọn vẹn và đầy đủ. Khi ở thể tiếp nhận để nhận diện thì chúng sẽ giúp thần thức quyết định chọn lựa cách ứng phó theo sự quyết định của "chủ nhân ông" tức "cái ta giác ngộ" chứ không để cho "cái ta u tối" hành sử chủ quan và bốc đồng vì thiếu suy nghĩ.
Sự nhạy bén, cảm giác mạnh mẽ lúc đó sẽ giúp ta sáng suốt trong mọi cử chỉ, lời nói, việc làm. Ta nói, ta làm là chính ta nói ta làm chứ không phải lục trần hay cái ta đầy hỉ nộ ái ố tham sân si nói và làm. Cái ta đó là cái ta tự chủ biết quán xuyến nội tâm lẫn ngoại cảnh, con người và sự vật, không phải là cái tôi mù quáng được tạo ra bởi chu trình của quá khứ từ nhỏ tới lớn.
Cái ta đó không bị ảnh hưởng của quá khứ trong kiếp hiện tại, nhưng có bị ảnh hưởng của chủng tử từ tiền kiếp không?
Cái ta đại định chính là chủng tử của nhiều tiền kiếp gọp lại. Cái ta đó là Phật Tánh chứ không phải là cái ta chúng sanh của kiếp người hiện tại. Con người tu học thật sự sẽ được thanh lọc để nhận diện và tiếp nhận cái Ta Phật Tánh đó.
Cái Ta tiền kiếp đó là trí tuệ bát nhã, lưu truyền, học hỏi từ vô lượng kiếp cho đến kiếp hiện tại. Người có sứ mạng sẽ "tái sanh" để học những tiến hóa của loài người ở mỗi kiếp người để thu thập dữ kiện mới kết nạp cho chủng tử tiền kiếp. Chủng tử, Phật Tánh, thu nhận dữ kiện từ kiếp này sang kiếp khác để phong phú hóa cái BIẾT của chủng tử.
Tại sao có những trường hợp không cần học đã biết, những có những trường hợp "phải học" mới biết?
Tất cả những người có sứ mạng đến thế gian này đều phải học hỏi những cái mới, sự tiến triển của con người và vũ trụ để phục vụ kiếp hiện tại, phục vụ con người ở kiếp mà họ đang sống. Tất cả đều mang chủng tử đặc biệt. Mỗi chủng tử có một vai trò và hoàn cảnh khác nhau tùy theo sứ mạng và hoàn cảnh mà họ mang trách nhiệm để phục vụ, nhưng tất cả phải nằm trong sự vận chuyển của cơ trời. Thiên cơ bất khả lậu. Cái biết về tiền kiếp đã được đưa ra tùy thời tùy lúc. Mọi việc xảy ra phải theo đúng cơ trời chứ không được tiết lộ theo "cảm quan" và "giác quan" hay tình cảm cá nhân.
Nếu kẻ có sứ mạng hành động theo cảm quan và giác quan sẽ đi sai, bước ra khỏi sự vận chuyển biến thiên của cơ trời. Kẻ có trách nhiệm phải biết tùy thời, tùy lúc. Nhu cầu đến đâu bức màn của quá khứ sẽ vén lên đến đó theo nhu cầu đòi hỏi của sứ mạng. Bức màn vén sớm trước nhu cầu sẽ làm hỏng một kiếp nhân sinh, có khi gây nguy hại cho người có sứ mạng.
Nói tóm lại, cái biết về tiền kiếp chỉ được vén lên theo nhu cầu đòi hỏi của công việc chứ không phải để thỏa mãn trí tò mò khiến cho kẻ có sứ mạng đi đến lầm đường rơi khỏi quỹ đạo thiêng liêng của Thiên Ý.
Đã có bao vị Tiên, Phật ra đời, nhưng chỉ vì biết quá khứ quá sớm nay đã lầm đường lạc lối vì để cho cái Ta ô nhiễm lục căn lục trần nắm giữ điều hành thân tâm. Vì thế họ trở nên mù quáng tự quyết định vận mạng và sứ mạng của họ. Họ đã bước ra ngoài quỹ đạo của Thiên Ý, vì họ cho họ là Thiên Ý.
Sự tham lam, ích kỷ, thú tính của họ dã làm chủ bản thể. Họ dùng cái biết của chủng tử tiền kiếp để hoành hành, lôi kéo con người phục vụ cho họ và quyền lực của họ. Thay vì mang sứ mạng phục vụ con người thì họ lại bắt con người phục vụ lại họ.
Những việc xảy ra cho ta thấy không phải ai mang sứ mạng đều làm tròn sứ mạng. Chư thiên xuống trần nếu tu học biết được sự giới hạn của mình sẽ có ích lợi nhiều hơn là biết nhiều về quá khứ hay vị lai. Biết được quá khứ và vị lai thì có hại nhiều hơn lợi. Nhiều trường hợp đã đi đến thất bại hoàn toàn chỉ vì lệch hướng.
Nói tóm lại, càng ít biết quá khứ càng tốt để cho ta có thể định tâm sáng suốt học hỏi, phục vụ từ việc nhỏ đến việc lớn, từ kẻ sang đến kẻ hèn, từ kẻ bần cùng ngu dốt đến kẻ trí thức.
Cái Biết luôn phải ở thể Không Biết mới là cái Biết thật sự. Cái Biết đó là một suối nguồn bất tận. Đó là một cái Biết sáng tạo tuyệt vời khó tìm, khó học, vì học chỉ biết được cái thức mà không biết được vô thức và siêu tâm thức.
Siêu tâm thức là suối nguồn của vũ trụ mà ta phải ở thể hội nhập và hòa nhập vào NHẤT THỂ mới có thể tiếp nhận được. Ta càng tiếp nhận cái Biết, cái sáng tạo đó sẽ tràn ra như suối nguồn bất tận. Loài người tiến tới đâu ta tiến tới đó, vì ta và họ là một. Họ biết gì thì ta biết đó. Vũ trụ biến thiên đến đâu trí tuệ ta nhận thức đến đó.
Con đường đạo là một con đường độc đạo chỉ có tiến chứ không có lùi. Phải luôn can đảm để bước những bước tới không rụt rè, sợ hãi. Việc đến đâu ta làm, ta học hỏi đến đó. Tất cả đều có sự sắp xếp của bề trên để ta có đủ phương tiện và hoàn cảnh mà làm việc. Ta không có quyền tránh né hoàn cảnh vì từ nay ta là hoàn cảnh. Ta định đoạt đời sống và hoàn cảnh dù khó hay dễ. Ta thấy khó khi ta sợ. Đó là ảo giác, ảo ảnh, do lòng sợ hãi và thành kiến quá khứ.
Người có sứ mạng có đại nguyện hiến dâng cuộc đời và thể xác, tinh thần mình cho ơn trên, sẽ không sợ hãi lùi bước trước mọi hiểm nguy, khó khăn. Nếu biết được chuyện khó sẽ thành dễ, chuyện xấu sẽ thành tốt, chuyện buồn sẽ thành vui. Tất cả đều có một mục đích "phục vụ con người."
Tất cả mọi việc xảy ra trên bước đường hành đạo đều do nhu cầu học hỏi để phục vụ ngược lại con người chứ không phải chỉ ích kỷ cho bản thân và đời sống gia đình của kiếp hiện tại. Cái ta phải hoàn toàn được tự do từ tinh thần đến vật chất. Ta làm chủ bản thể và chỉ có ta mà thôi. Ta phải quyết định chứ không để lục căn lục trần của kiếp hiện tại quyết định thay ta.
Ta là chủ thể kiếp hiện tại nhưng đồng thời ta là ta của Vạn Vật Đồng Nhất Thể. Trong thể tính đó không có âm và dương, già và trẻ, cao hay thấp, trí thức hay mù chữ dốt nát, mà chỉ có những tiểu và đại linh quang.
Từ nay nếu muốn hoàn thành sứ mạng, ta phải ở vào THỂ TÍNH đó. Thể tính nhìn không thấy người mà chỉ thấy chân linh sáng ngời hay u tối. Ta không còn nhìn người ở trạng thái dị biệt về thể tính và nhân thể mà phải nhìn ở thể ĐỒNG DẠNG VÀ ĐỒNG THỂ.
Đó là trình độ siêu tâm thức. Ta cũng phải nhìn ta ở thể tính đó để không có sự phân biệt giữa ta và người.
- Khi ta ở thể đồng dạng đồng thể tính thì người sẽ ra sao?
- Ta như thế nào thì người sẽ như thế đó. Trước nhất là từ cá nhân một rồi mới đến từ nhóm nhỏ, rồi mới đến đám đông quần chúng.
Ta không thể ở cùng thể tính với đám đông và hòa nhập được với họ nếu ta không hòa nhập được với từng cá nhân nhỏ bé. Ta trốn tránh một cá nhân nhỏ bé thì sẽ không có khả năng hội nhập và đối phó với đám đông quần chúng.
- Làm sao ở Thể Định cùng một lúc với lục căn lục trần?
- Như đã giải thích ở trên, ta có thể định được khi lục căn nhận diện để đưa qua lục trần và ta hiện diện, quan sát và nhận biết trong trạng thái "biết rõ." Khi ta biết rõ thì chính ta (chủ thể) quyết định chứ không phải lục trần quyết định. Ta sẽ quyết định theo Phật Tánh, còn để lục trần hay Tánh Người quyết định là do tình cảm hay dục tánh, thú tánh quyết định.
Nếu ta sợ một cá nhân hay một nhóm người thì làm sao ta đối phó với một đoàn thể, một quốc gia, hay đại chúng.
Nếu ta luôn luôn run sợ, hồi hộp trong một trường hợp nhỏ thì làm sao đối phó với những tầm mức quan trọng của công việc để hoàn thành sứ mạng giúp đời.
Hỉ nộ, ái ố, tham sân si ta đều có đủ, nhưng phải chăng nó giúp ta quá nhiều trong những năm tu học, tiến hóa. Phải chăng những gì ta biết dùng đúng thì nó chỉ có lợi chớ không có hại cho công việc chung.
Ta phải thở, phải sống, phải học hỏi theo từng cơ phận của con tim, của sự vận hành trong lục phủ ngũ tạng. Thần thức luôn luôn bén nhạy để tiếp nhận và luân chuyển qua dòng tư tưởng, kết hợp lại để tuần tự đưa ra một Ý Thức Hệ Mới phù hợp với tuổi trẻ - mầm sống của nhân loại thời Thượng Ngươn Thánh Đức - để tái lập một Thế Giới Mới tràn đầy tình thương yêu nhân loại.