19-1-2006 – 1 giờ sáng
Một nhà báo sắc bén, một nhà tư tưởng lỗi lạc cũng không sao sánh bằng một nhà Đạo học với chân tâm.
Một nhà báo là một người ghi nhận các sự việc xảy ra, các sự kiện tai nghe mắt thấy, để đem đến, bằng một cách trung thực và khách quan, cho người đọc những gì mà họ không nghe, không thấy.
Một nhà tư tưởng là người suy tư dựa vào những gì mình biết, mình thấy, mình nghe, để trình bày cùng người đọc về sự suy nghĩ của mình.
Thế nào là một nhà Đạo học?
Đạo là con đường. Học là tu học, quán sát, tìm kiếm, học hỏi về chính mình trước tiên, về người, về những sự thật mình chưa biết, để trao lại một cách sống thực, một cách chân thật với người những gì mình đã tìm được qua bao thử thách và vấp ngã trên con đường tìm lại chính mình.
Muốn là một nhà đạo học, cần phải chân thật và chân chính với mình với người. Một nhà đạo học trước tiên cần liêm sỉ. Tức là có đạo đức liêm khiết trong sạch, có can đảm đối diện với sự thật, đừng che đậy, đừng giả dối, dù đối với mình hay với người.
Muốn là một nhà đạo học, trước hết ta cần sống sao cho ra “con người.” Chẳng những phải biết cho trọn vẹn “nhân tính” mà còn phải hiểu cả “thú tính” của con người, một cách cặn kẽ tường tận, hầu có thể tu học và tìm ra các phương pháp đối trị với tính cách bất thường, khó trị của chúng.
Nhìn từ bên ngoài, mỗi con người thật sự đều là một “con lật đật” hay một “con người máy.” Khi nó thức, khi nó ngủ, khi nó ăn nói, làm việc, giải trí, bài tiết, và cứ thế tiếp tục mải cho đến ngày tắt hơi. Nếu không tự thức tỉnh hay có người tiếp giúp để thức tỉnh, giác ngộ, thì đến lúc lìa khỏi xác vẫn còn mơ tưởng mình là một bậc chân tu, một kẻ toàn vẹn, hay một lãnh tụ tài giỏi chân chính.
Khi một người cầm quyền cứ lầm tưởng mình là một lãnh tụ chân chính, thì ôi thôi! chẳng những chưa dứt được nghiệp quả cho chính mình mà còn tạo ra bao nhiêu nghiệp dữ vì đã và sẽ đưa bao sanh linh khác bước vào vùng âm u, tối tăm, tội lỗi.
Một người thường lầm đường, sự tai hại còn ít ỏi, vì chỉ xảy ra cho chính bản thân hay vài người thân. Nhưng một lãnh tụ lầm đường thì thiệt hại cho bao sanh linh khác, cho cả một dân tộc, hay nhiều dân tộc sẽ ngụp lặn trong bể khổ.
Tôi cúi đầu xin các bậc tiền nhân, các anh hùng tử sĩ, hồn thiêng sông núi. Tôi cúi đầu khấn nguyện trước ngôi Tam Bảo với hương trầm thơm ngát, với ánh đèn sáng rực. Xin hãy soi rọi cho đầu óc tối tăm của tôi được sáng tỏ, để phá tan sự u minh ngu muội của tôi.
Tôi kính lời khẩn nguyện Đức Phật Từ Bi, xin Phật Tổ Phật Thầy, Trăm Quan Cựu Thần, Chư Vị Sơn Thần, Chư Vị Năm Non Bảy Núi cảm ứng chứng minh hãy xót thương cho kiếp người của tôi để đừng bị uổng phí. Xin mở cho tôi một con đường sáng, cho tôi một sự hùng tâm dũng chí phá tan mọi sợ hãi trước cái tôi đầy tham sân si hỉ nộ ái ố này, để tôi có thể vạch trần các mặt thật của nó ra, và có được khả năng Tự Ngã, ngõ hầu không uổng phí hiện kiếp này.
Cuộc đời này, sự kiếm tìm ngọn đuốc từ bi cùng ánh sáng trí tuệ, và những tâm tư sâu kín nhất của một người trải qua bao thăng trầm trên con đường tu học... Tôi xin trao lại cho tha nhân, cho những thế hệ nối tiếp.
Huntington Beach
1:45 giờ sáng - 19-1-2006