Nguyễn Huỳnh Mai
(trích Nhật Ký Tâm Linh 14: Sống Trong Tỉnh Thức, nxb Cửu Long 2024)
Tâm trạng của con người bỗng chốc thấy nhẹ nhàng và hạnh phúc hẳn khi sống trong giây phút hiện tại.
Chỉ có giây phút hiện tại mình mới thật sự là mình vì mình không ôm quá khứ vui buồn, giận, sân hận và cũng không ôm lấy một tương lai chưa đến, bao gồm lo lắng, ước mơ, sợ già, sợ chết, sợ nghèo, sợ xấu, sợ bị bỏ rơi, sợ chết sau người thân, lo sợ vì không biết mình sẽ có tiền sống không, hay đau yếu tuổi già bị cô đơn, có ngồi xe lăng hay chống gậy hoặc phải nằm một chỗ, vân vân...
Con người thường xuyên gánh vác trên lưng, trong đầu dẫy đầy quá khứ của mình, của ông bà cha mẹ, con cái, bạn bè không kể xiết. Sống mỗi ngày đi đứng nằm ngồi mà tâm hồn lê lết nặng nề tù túng không lối thoát. Nếu không biết dừng lại để mở cánh cửa thực tại đầy ánh sáng, đầy mầu nhiệm của sự sống để lắng nghe tiếng chim hót, tiếng xe chạy, tiếng gió thổi rì rào mà tâm trí lại luôn đầy ắp sầu đau của quá khứ và ảo vọng của tương lai, khiến cho tai ù mắt mờ nên không nghe, không thấy âm thanh, quang cảnh của thực tại.
Ta cần một giây tỉnh thức thì tất cả những tấm màn đen đều rớt xuống một lượt để ta có thể nhìn, nghe và thấy thực tại sáng trong và chơn tánh sáng lòa.
Chỉ một tích tắc đó mà phải trải qua biết bao công năng tu tập quán chiếu để trở về âm vang của lời Đức Huỳnh Giáo Chủ đã dạy trong Sấm Giảng quyển Tư: Giác Mê Tâm Kệ, câu 1 đến 8:
“Khai ngọn đuốc từ bi chí thiện,
Tìm con lành dắt lại Phật đường.
Thương dân hiền giáo đạo Nam phương,
Đặng chỉ ngõ làm lành lánh dữ.
Sánh Thánh đạo ghi trong Tam Tự,
Người mới sanh tánh thiện Trời dành.
Bởi lớn lên tập nhiễm lợi danh,
Nên tật xấu che mờ thiện tánh.”
Những câu Sấm giảng thi văn nhẹ nhàng, giản dị mà chứa đựng biết bao ý nghĩa, triết lý, đạo học, kinh điển, đạo đức để con người có thể tu tập, huấn tập, hành đạo để trở nên giác ngộ sáng suốt như đài nguyệt kiến, khiến chân tâm chiếu rạng sáng ngời.
"The Mind's State: A Reflection on Living in the Present"
Humans often experience fleeting happiness and heaviness due to dwelling on past regrets and future anxieties. Only by living in the present can we indeed be ourselves.
We carry burdens from our past, ancestors, children, and friends. Our minds are cluttered, weighing us down.
To escape, we must pause and open ourselves to life's beauty, listening to nature's sounds.
A single moment of awareness reveals the truth.
As taught by Đức Huỳnh Giáo Chủ in Sấm Giảng (Book 4: Giác Mê Tâm Kệ, lines 1-8):
"Open your heart to compassion,
Find your path to enlightenment.
Teach with love and guide with kindness.
Record your journey in the Three Virtues.
Heaven's virtue shines within,
Cultivate merit, let go of flaws."
These gentle yet profound teachings guide us toward enlightenment.