TẠM KẾT

13 Tháng Năm 200912:00 SA(Xem: 11607)
TẠM KẾT

Mission Viejo, 7-1-1993.

Cuộc đời mình luôn luôn có những giây phút tuyệt vời, riêng rẽ, thiêng liêng và cô đơn. Đó là lúc mình phủ phục trước Ngôi Tam Bảo nhan đèn sáng rực uy nghi. Bấy giờ chỉ có mình và đấng tối cao và mình mới thật sự xa rời đau khổ, cảm thấy được an ủi nhất, gần gũi nhất với Ơn Trên.
Những giây phút như vậy phải được kéo dài để tâm thức, sự sống bình an. Lúc mà trái tim hay tâm thức không bị xé rách vì những lý luận, bắt bẻ và bế tắc của cuộc sống.
Sự đau khổ hay sung sướng do tâm thức mở hay đóng. Tâm thức đóng thì lúc hạnh phúc con người cho là đau khổ, hay ngược lại. Khi con người ngủ quên thường cho là yên lành hạnh phúc, nhưng thật ra đó là lúc mình vô minh nhất.
Khi tâm thức mở, diện kiến với sự thật, con người thất vọng, đau đớn, nhưng đó là những giây phút quý báu nhất để nhìn lại chính mình và thế giới giả tạo xung quanh.
Phải chăng những lúc tâm thức bị khuấy động, bời rời, nghiệt ngã là lúc cánh cửa ngộ giác bừng mở để ta có cơ hội bước vào con đường sáng suốt đi đến chân lý. Vậy sự khó khăn vấp ngã là gì? Phải chăng đó là hồng ân mà ta được thọ hưởng để sực tỉnh lại đi cho đúng đường. Điều khó khăn là ta có quả cảm vượt sợ hãi để bứng chiếc rào ngăn cản bước chân đi.
Đường đi đến có nhiều chặng: học đạo, hành đạo rồi đạt đạo. Cứ như thế tiếp tục miên viễn để tiến lên các cấp bực tri thức. Người đi tìm chân lý phải học mãi và tiến mãi. Nếu ngừng lại, tưởng mình đã ôm chân lý thì sẽ trở về chốn khởi hành vì con đường này không có chỗ dừng chân vĩnh viễn. Chỉ có đi tới hoặc đi lui chớ không có điểm dừng chân. Một con đường thoát mà không thoát, có sự lựa chọn mà cũng không. Mình có quyền quyết định và đồng thời cũng không có quyền gì cả. Mình tự do và đồng thời cũng vô-cùng-không-tự-do. Thấy có mà không và thấy không mà có.
Con đường Đạo vừa có bản đồ vừa không có, vì đó là lộ trình vô vi, bất định, biến chuyển theo tâm thức của người đi. Thấy tới đích mà cũng không thấy tới đâu cả. Hoặc có khi đã tới mà người đi vẫn chưa hay. Một con đường vừa huyền bí, vi diệu, vừa đầy hiểm nguy, chông gai, trắc trở. Người đi phải tràn đầy tự tin, tự giác và tâm không để vượt mọi trở ngại tiến bước.


Mission Viejo, 9-1-1993.

Trong đời sống có lẽ việc khó nhất của người tu học là phải sống giả như thật với người chung quanh để không gây xáo trộn.
Mình phải tan biến toàn diện để hòa lẫn vào nội tâm của mỗi người và cảm nhận họ. Khi mình tan biến để hội nhập với họ, mình thành họ thì mình không cần ai phải hiểu mình nữa. Khi mình thành họ thì họ sẽ hòa hợp tâm thức và hội nhập ngược lại để hiểu mình.
Những giây phút tức khắc ngộ giác thần trí sáng suốt đi theo tốc độ nhanh hơn ánh sáng. Phải thấy như không thấy. Biết như không biết. Nghe như không nghe thì cuộc sống mới tránh xáo trộn.
Phải tập lấy giả làm chơn. Sống giả mà không thấy giả và không bị nó ảnh hưởng, lôi kéo, trì huỡn. Tâm thức, thần thức trống không, nhẹ nhỏm không vướng bận chướng ngại mới vượt được không gian, thời gian và ngoại cảnh.
Khi thần thức nhẹ nhàng linh động bao quát, cái Thấy mới được mở rộng theo cấp số nhân. Phải vượt trên thọ cảm, âm thanh, thoát khỏi vòng khí quyển của các từng giới thấp, sẽ thấy, nghe những gì mắt, tai trần không thấy, nghe và sẽ biết những gì con người không biết.
Phải vượt tư tưởng hạ giới để hòa nhập với các tư tưởng thượng tầng, với các tư tưởng thế giới, các siêu tâm thức. Phải hoà nhập với siêu thức đó để học hỏi luôn luôn những biến chuyển mới lạ của tương lai chưa xảy đến, để biết hiện tại ta phải làm gì, đi vào chiều hướng nào để không rớt vào những sai lầm của đám đông.
Muốn phục vụ phải có khả năng nhìn, thấy, nghe trước mọi việc xảy ra. Phải vượt mọi khó khăn trong đời sống, đừng phân giả thật. Không có gì giả hay thật. Phải có khả năng đối đầu mọi trở ngại của đời sống thì mới đi đến đích được.
Phải hy sinh toàn vẹn mà không thấy mình hy sinh. Phải sống giả mà không thấy giả. Phải lấy giả làm thật và tìm được hạnh phúc trong cái giả đó thì mới đạt được chân lý bất phân.
Phải tận dụng mọi ý chí để vượt qua mọi trở ngại. Nếu làm được điều đó, điều khó nhất của kẻ đã giác ngộ, thì mới thật thành công trong việc hành đạo vậy.

NGUYỄN HUỲNH MAI

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
08 Tháng Ba 2024
01 Tháng Tư 2007
01 Tháng Ba 2007
01 Tháng Giêng 2007
1,863,880