- NỘI DUNG
- DẪN NHẬP: Độc lập và tự chủ là con đường tự cứu lấy mình
- CHƯƠNG I: TÂM KHÔNG LÀ CÁNH CỬA SÁNG TẠO
- CHƯƠNG II: HÀNH TRÌNH HƯỚNG THƯỢNG
- CHƯƠNG III: GIÁ TRỊ TỪ SỰ ĐỘC LẬP
- CHƯƠNG IV: ĐẠO SẼ PHỤC HƯNG RỰC RỠ
- CHƯƠNG V: PHỤC HƯNG ĐẠO GIÁO DÂN TỘC
- PHỤ LỤC: BỐN DI TÍCH QUAN TRỌNG CỦA ĐỨC PHẬT THẦY TÂY AN
- TINH THẦN CỦA GIÁO LÝ TỨ ÂN VẪN CÒN MÃI
- MỘT SỐ HÌNH ẢNH DI TÍCH
- TÁC GIẢ - TÁC PHẨM
- No Title
Tánh không chẳng phải không vui không buồn, mà buồn thì cứ buồn vui thì cứ vui, nhưng phải luôn theo dõi, biết rất rõ mình để không bị buồn vui lôi kéo ảnh hưởng.
Khi ở trình độ tánh không thì không còn bị ràng buộc ở một trạng thái nhất định của một khuôn khổ đặt ra, mà phải sống ở thể định của tánh không, tức không buộc tội hay phê phán.
Tánh không là ở thể định toàn diện với nội tâm an định, tự tại, biết mình rất rõ.
Con người sở dĩ khổ vì bị ràng buộc bởi nội tại và ngoại tại, bởi những khuôn khổ do mình đặt ra cho mình phải theo và những khuôn khổ, thành kiến của người xung quanh đặt ra cho mình phải theo. Tức luôn bị phê phán dù do người hay do mình tự phê phán. Vì thế con người luôn sống quay cuồng trong sự mâu thuẫn từ thói quen, tập tục, văn hóa và tôn giáo, vân vân…
Con người chỉ thoát khổ khi vẫn sống trong sự ràng buộc của đời sống mà đồng thời không bị những ràng buộc xung quanh đè nặng, khiến phải luôn vùng vẫy tìm lối thoát.
Cần sống trong sự ràng buộc mà không cảm thấy ràng buộc. Đó là nhờ trạng thái định, vượt trở ngại từ nội tâm đến ngoại cảnh với tánh không mầu nhiệm.
Tánh không là trạng thái vượt đau khổ. Không phải tránh đau khổ mà nếm biết đau khổ, để vượt thoát vì được vô hiệu hóa (neutralize) bởi tánh không.
Tánh không là trạng thái tự giải.
Gửi ý kiến của bạn