- NỘI DUNG
- DẪN NHẬP: Độc lập và tự chủ là con đường tự cứu lấy mình
- CHƯƠNG I: TÂM KHÔNG LÀ CÁNH CỬA SÁNG TẠO
- CHƯƠNG II: HÀNH TRÌNH HƯỚNG THƯỢNG
- CHƯƠNG III: GIÁ TRỊ TỪ SỰ ĐỘC LẬP
- CHƯƠNG IV: ĐẠO SẼ PHỤC HƯNG RỰC RỠ
- CHƯƠNG V: PHỤC HƯNG ĐẠO GIÁO DÂN TỘC
- PHỤ LỤC: BỐN DI TÍCH QUAN TRỌNG CỦA ĐỨC PHẬT THẦY TÂY AN
- TINH THẦN CỦA GIÁO LÝ TỨ ÂN VẪN CÒN MÃI
- MỘT SỐ HÌNH ẢNH DI TÍCH
- TÁC GIẢ - TÁC PHẨM
- No Title
Bất cứ điều gì làm, điều gì viết ra, nên khởi bằng một cái tâm trong sáng. Tránh có mục đích trình bày, giải thích, ca tụng, hay hướng đến mục đích riêng dù là bất cứ mục đích gì.
Muôn sự đều khởi từ một cái tâm nhẹ nhàng, đầy ắp tình người, tình yêu thiên nhiên và một tấm lòng từ tâm an định.
Một tác phẩm hay, có giá trị, chưa hẳn là một tác phẩm thành công được nhiều người ca ngợi hay bán được nhiều tiền.
Một tác phẩm hay có thể là một tác phẩm ra đời chẳng được ai quan tâm, vì nó được viết ra không phải để đáp ứng nhu cầu hay thị hiếu của số đông quần chúng, hoặc viết theo ý thích của quần chúng.
Một bài viết ít người đọc, một cuốn sách ít ai quan tâm, ví như một đời người có con đường riêng của nó, dù cho con đường đó đơn độc không ai đi và không ai chọn.
Văn tức là người. Mà người là chính mình. Và mình viết những gì mình thấy, biết, chứ không mượn những thấy biết của người để đáp ứng nhu cầu của họ.
Viết không phải để đáp ứng nhu cầu của con người, mà viết để nói lên những gì mình cần nói, cần viết, cần bày tỏ, cần đưa ra sự thật dù sự thật ấy có làm buồn lòng người khác.
Nói lên những gì mình cần nói, viết lên những điều mình thấy biết, như là một sự thôi thúc mãnh liệt không ngừng nghỉ, không đè nén và cũng không lập luận, tính toán. Ý tưởng, ngôn ngữ như cứ tuôn tràn ra bất tận trên ngòi bút.
Bài viết, tác phẩm giá trị cần phải có tính chất độc lập từ một con người cô đơn độc lập.
Gửi ý kiến của bạn