14. Nên thu hẹp lại cho rõ đường đi. (22-11-12)

20 Tháng Tám 201312:00 SA(Xem: 37681)
14. Nên thu hẹp lại cho rõ đường đi. (22-11-12)

22-11-2012 – 2 giờ chiều.


Mỗi khi ta gặp phải chuyện buồn giận, trở nên nóng tính, bất quân bình, ta nên tự dừng lại và ngồi yên thiền quán. Nóng quá, vui quá, mừng quá, giận quá đều dễ khiến ta bất quân bình đưa đến những hành động hay lời nói thiếu kiểm soát.


Mỗi khi bị xúc cảm hay bị kích động nhất thời ta đều nên nhớ lại mình và dừng ngay lại để tất cả hành động lời nói không phát ra theo dây chuyền, dễ đưa ta đi sai đường lạc lối.


“Nhớ lại mình” là tỉnh thức và chỉ có tỉnh thức mới giúp cho ta sáng suốt.


Ta dừng ngay lại, tập trung tinh thần quán chiếu theo từng hơi thở, mọi sự việc sẽ dịu lần, và điều gì quan trọng hơn những gì khiến ta chao đảo nhất thời sẽ được đưa lên theo thứ tự ưu tiên về những gì ta phải nghĩ, phải làm, phải thực hiện.


Chỉ khi ngồi yên, quán chiếu thì ta mới biết những cảm xúc nhất thời đều không phải là quan trọng như ta tưởng mà có khi nó là điều thứ yếu, hay việc quá tầm thường không quan trọng trong đời sống của ta.


Trên đường đi tu học, tìm đạo, ta rất cần những lúc ngồi lại bên vệ đường để định tâm, định hướng cho rõ rồi mới tiếp tục con đường để không vì những cuộc vui, những sự rối loạn xảy ra trên đường đi làm ta lạc bước vì “ta quên ta” nên vướng theo việc xảy ra trước mắt.


Việc xảy ra hàng ngày, trước mắt là những điều không tránh được. Ta có thể cảm với niềm vui của thiên hạ, hay đau lòng xót dạ với cái khổ, cái đau, cái thiên tai, tù tội của người, nhưng không vì thế mà chùn chân mỏi gối vì cảm thấy bất lực trước những bất công xã hội hay chánh trị có liên quan với quốc gia sở tại hay quê hương VN của mình.


Tu, học, không phải để có phép lạ có thể dời non lấp biển. Nếu cứ nghĩ và tưởng mình tu để có khả năng siêu việt biến hóa để cứu người này giúp người khác thì là mộng tưởng hão huyền.


Tu trước nhất là để dọn cho mình một con đường đúng và có thể làm hết khả năng của mình để phục vụ tha nhân. Nhưng đồng thời phải hiểu rõ khả năng và phạm vi của mình để không đau khổ khi phải bó tay không thực hiện nổi những gì đi quá khả năng. Thí dụ như ta gặp người bị nạn phải mổ tim mới cứu sống được thì ta không phải là bác sĩ chuyên khoa mổ tim ta không thể làm gì được.


Con đường ta chọn là con đường hoằng dương chánh pháp thì ta nên thu hẹp lại định đường đi cho rõ ràng và chỉ làm những việc đúng với ý nghĩa của nó mà thôi.


Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880