1-8-10 – 6:00 giờ sáng
(Viết tặng bạn các già…cùng tuổi)
Tu theo bất cứ tôn giáo nào, phương pháp nào, điều kiện tiên quyết cần có là sự chân thật.
Điều kiện chân thật như là hơi thở đối với sự sống của con người, không thể không có được, không thể thiếu được.
Con người thiếu sự chân thật thì cứ như một kịch sĩ, sống mãi trên sân khấu, không có lúc hạ màn để trở lại đời sống thật của mình. Hoặc giả như sân khấu đó buông màn, tấn tuồng đã kết thúc, khán giả đã ra về mà mình vẫn chưa lột áo mão, son phấn, rồi cứ tưởng mình vẫn còn là vua, công chúa, tướng lãnh hay tên hề và cứ thế tiếp tục ngày nầy sang ngày khác.
Muốn cho quân bình trong cuộc sống ta cũng cần phải đôi khi làm kịch sĩ để nhập vai khi cần thiết, lúc phải bước vào nơi nầy nơi khác để hòa vào những môi trường đầy kịch tính có đủ màu áo, đủ vai đào, kép của sân khấu đời thường.
Tuy nhập cảnh, nhưng ta luôn phải biết lúc nào hết vai, khi nào xuất cảnh, khi bước khỏi môi trường đó, và cũng đừng quên trở về với con người thật của mình trong đời sống.
Khi bước vào đường tu, cần nhất là biết phân định đời sống nào là đời sống thật. Phân định rõ không phải để sống một đời sống mà phải sống sao cho hai đời sống tâm linh và vật chất được quân bình, nếu không ta cứ như người say rượu lúc tỉnh lúc mê.
Ta cần sống đời đạo song tu một cách song hành, nghiêng qua đời quá, kịch tính quá ta cũng té mà đi quá đà vào tâm linh ta cũng ngã vì ta đang sống, đang bước đi, hai chân ta cần chạm mặt đất, phổi ta cần hít khí trời và ta cần ăn để sống.
Chỉ có khi biết sống quân bình, tâm ta mới có thể định được và khi tâm định ta mới có thể sáng suốt.
Sự sáng suốt giúp ta biết làm gì, đi về đâu trong sự bình an với sự vắng mặt của hoang mang sợ hãi trong mỗi bước đi của đời sống.