46. CÁI CÙM VÔ HÌNH VỚI TA LÀ MỘT

23 Tháng Mười Một 201012:00 SA(Xem: 71568)
46. CÁI CÙM VÔ HÌNH VỚI TA LÀ MỘT

 

16-10-09 - 10:00 giờ sáng

 

Những điều gì làm cho mình ray rứt và nghĩ đến nó mãi, có phải là một trong những căn bệnh tâm thần?

 

Phải chăng những điều đó đã nhiều lần điều hành não trạng của mình, tâm lý mình, cảm xúc, cảm giác, khiến mình muốn hoặc không muốn làm điều gì đó có liên quan đến nó?

 

Những điều ray rứt nhập tâm đó có khi đi song hành với cả cuộc đời mình và hướng mình đi vào một con đường vô định hoặc bí mật ngăn chận khả năng sáng tạo của mình, chận đứng sự phát triển năng khiếu trong mọi lãnh vực của đời sống mình.

 

Làm sao thoát ra khỏi gọng kềm của sự ám ảnh lâu đời sâu kín của mình để trở nên một hành giả tự do toàn diện trong đời sống nội tâm lẫn ngoại cảnh?

 

Phải chăng đó là nhược điểm lớn nhất của một con người?

 

Cái ám ảnh mạnh mẽ sâu sắc nhất của một con người đã khiến cho nhiều người không thoát ra được để họ bị gò bó vào đó đến đỗi không thể lột xác được ngỏ hầu có thể trở nên một người mới. Có nhiều người tưởng đã thoát nhưng sau cùng vẫn bị đánh gục ngã vì những ám ảnh, những dấu ấn, nhất là dấu ấn từ tuổi thơ.

 

Các dấu ấn này có thể là nguồn gốc, gia đình, bệnh tật, tai nạn, nơi sanh ra, nơi lớn lên, hoàn cảnh chiến tranh, sự nghèo đói, bị hà hiếp, được cưng chiều, sự bình an tĩnh lặng hay sự sôi động ồn ào trong đời sống.

 

Những nỗi ám ảnh ray rứt hay sự ước muốn trở lại nơi được sống, được hưởng, phải chăng là một cái ngục vô hình nhốt ta, chụp vào con người và đầu óc khiến ta tưởng là tự do nhưng thật ra ta đang sống trong một chiếc lồng, lúc nào cũng bị cản trở, chận đường, lúc nào cũng nhìn ra mong ước một thế giới nào đó khác hơn là thế giới hiện sống.

 

Cái lồng vô hình đó lúc có lúc không tùy theo tâm trạng của ta. Thường khi nó chỉ xuất hiện (trong vô hình) khi ta định làm điều gì rồi thôi, hay muốn làm gì rồi thôi.

 

Ta chỉ có thể biết, bắt mạch được lý do cản trở và gò bó ta, khi ta quán tâm, chân thật đi ngược vào nội tâm sâu kín để tìm lý do thật của nó.

 

Bất cứ một nỗi buồn, nỗi xốn xang, khó chịu nào đó đều chắc chắn có nguyên do. Dù cho nguyên do đó từ người từ hoàn cảnh đều có liên hệ trực tiếp hoặc gián tiếp với ta. Hay ngược lại, ta là đầu dây chính, vì nếu không ta sẽ không cảm thấy vui, buồn, hay khó chịu khi việc gì xảy đến cho ta lẫn người xung quanh.

 

Ta sẽ không bao giờ tự giải được điều gì khiến ta bận tâm, bứt rứt, buồn bã nếu không tìm ra nguyên nhân.

 

Ta chỉ có thể xoa dịu, tìm quên bằng nhiều cách như tự cho quà, đi ăn ngon những món ưa thích, đi chơi du lịch, được người khen tặng. Nhưng nỗi niềm ray rứt sẽ chỉ chìm sâu vào nội tâm và sẽ càng khó gỡ. Và khi niềm u buồn ray rứt ước muốn thầm kín đó ăn sâu vào não bộ ta tạo nên một lam đồ (blue print) chính để trở nên cái tôi thì ta sẽ chết đi với cái lồng, cái cùm vô hình đó.

 

Cái cùm vô hình với ta là một, không lìa.

 

 

Viết tại văn phòng Sea One Seafoods
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880