H- Niềm Vui Lúc Tuyệt Vọng

24 Tháng Hai 200512:00 SA(Xem: 20722)
H- Niềm Vui Lúc Tuyệt Vọng

Ngày. . . tháng. . . 1970.
Má L. đến hỏi cưới mình cho L. và ba má mình đã bằng lòng! Thật là quá bất ngờ đối với mình. Nhất là trong hoàn cảnh này, mình không biết mình đang vui hay buồn nữa. Hai thái cực này như đang hòa trộn lẫn nhau trong tim mình làm sao vui nhiều được khi số phận Việt kiều trên đất Miên như con cá nằm trên thớt mà "người ta" có thể đánh vẩy chặt đầu vào bất cứ lúc nào. Mà nói mình buồn hẳn cũng không đúng vì ước mơ của hai đứa trong bao nhiêu năm đã thành sự thật phần nào. Khó mà diễn tả cho đúng tâm trạng mình trong lúc này. Tâm hồn mình đang có những cơn xao động lớn và. . . mình thì choáng váng ngất ngây. . .

Ngày. . . tháng 4 năm 1970.
Từ hôm có phái đoàn Việt Nam Cộng Hòa sang Cao Miên, tình hình trong thành phố có vẻ bớt căng thẳng hơn. Không gì xúc động cho bằng được nghe, được thấy, được biết về những đồng bào đã từ quê hương sang đây. Họ như mang theo cả cái không khí đằm thắm, bao dung của Việt Nam. . . Và những khuôn mặt họ dù chưa một lần quen, sao mình cũng thấy như có biết bao nét thân thuộc, dễ cảm. Tự dưng mình thấy đỡ lẻ loi, mình không còn bị ám ảnh bởi vẻ mặt lầm lì, băng giá của người Miên. Nỗi lo âu như vơi bớt nhường chỗ cho những rung động bồi hồi đang tràn ngập tim mình. Mình muốn ứa nước mắt khi nghĩ tới một ngày nào đó, mình sẽ đặt chân lên đất mẹ, sau bao năm tháng ly hương.

Mình sẽ hòa mình vào cuộc sống chung của biết bao người thân bạn bè; thở hít cùng một không khí, sớt chia từng chút vui buồn. . . Trời ơi, ước gì ba bằng lòng về xứ! Những người có giấy tờ về Sàigòn đã được phép đi lại ngoài đường, mình thèm được như họ hết sức.

Qua báo chí, radio, mình được biết Việt kiều được bảo vệ hơn, nhưng trên thực tế chuyện giết người, cướp của, làm tiền cứ xảy ra như ăn cơm bữa. Các phái đoàn Việt Nam Cộng Hòa đâu có ngờ rằng nếu Việt kiều nào dám hó hé than van với họ điều gì, thì sau đó sẽ nhận lãnh những hình phạt rất nặng nề, có khi oan mạng.

Lúc này, Việt kiều đã biết khinh ghét, nguyền rủa Cộng Sản nhiều hơn lúc trước. . . có lẽ một phần cũng vì hôm người Miên đập pháp Tòa đại sứ của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, họ phát giác ra không biết bao nhiêu đô la xanh, đô la Hồng Kông, giấy bạc 500 mới, 500 cũ. . . lại thêm một kho rượu Tây tính đến cả ngàn "két". Thôi thì mặc sức mấy ông Miên làm giàu, lớp nào họ làm bộ đập chừng vài kết để khuân lén đi cả chục kết, lớp nào họ vừa đốt tiền vừa cố nhét tiền vào đầy áo đầy quần!

À, hồi sáng, lính Miên xét nhà hàng Mondial, chị Mùi bán nước đá ở từng dưới kể rằng có một anh bồi bị bắt: ông chủ người Pháp ra xin hộ. Ông ta nói anh bồi ấy làm việc đã lâu năm nên ông có thể bảo đảm được. Lính Miên bèn đưa ra một tấm hình: thì ra người bồi này là Quan Tư Mặt Trận Giải Phóng mặc quân phục và mang lon đàng hoàng. Ông chủ sợ quá, không nói được tiếng nào!

Ngày... tháng 5 - 1970.
Hôm nay cả nhà đang vui vì ba đã chịu lo giấy tờ hồi hương thì chị Bé đến, làm không khí gia đình thay đổi hẳn. Chị Bé khóc, mình nghĩ thầm hoàn cảnh chị tội nghiệp quá. Gia đình nghèo, chị phải làm bếp cho người Nhật, trong khi chồng chị đi may. Hai vợ chồng chắt mót cả năm, sáu năm trời mới mua được căn nhà nhỏ ở cầu Sàigòn. Bữa trước, cả hai vừa đi làm về tới thì thấy "họ" dán giấy ngay cửa, không cho vào nhà, đồ đạc bị dọn sạch trơn, bàn thờ bể tan tành!

Một người Tàu gần đó chỉ cho chị căn nhà người Miên đã cướp đồ của vợ chồng chị. Tới đó, thấy đồ đạc chị rõ ràng mà năn nỉ xin lại có một cái rương họ cũng không cho.

Họ chỉ trả lời "ọt đâng tê" (không biết) rồi đóng sầm cửa lại. Còn tiếc của nên vài hôm sau chị lại trở về cầu Sàigòn lần nữa.

Lần này thì nhà chị đã có người chiếm ngụ, treo bảng số mới. Họ còn cho chị xem giấy mua nhà đàng hoàng. Chị Bé chỉ còn nước khóc chớ không biết làm sao hơn. Hàng xóm quanh đó khuyên chị nên đi đi vì hôm trước có một bà ở trại tập trung về bán nhà (chính phủ Lon Nol đã ra luật cho phép bán nhà). Đến giờ giới nghiêm, bà ta không dám trở vào trại, nên phải nán lại căn nhà đó một đêm. Sáng hôm sau, ông chồng đợi hoài không thấy bà về trại bèn xin phép về tìm vợ. Vừa vào đến nhà, ông suýt ngất xỉu khi thấy cái đầu của bà lăn lóc dưới đất, còn thân mình "họ" mang đi đâu mất. Chị Bé nghe xong hồn phi phách tán mau mau bỏ đi. Bây giờ cả gia đình chị phải dắt díu vào ở tạm nhà ông chủ của chị để đợi giấy tờ về Sàigòn. "Họ" cảnh cáo những người muốn bán nhà như vậy đó!

Thật là một lũ quỷ không hơn không kém! Chị Bé nhất định từ nay sắp tới chị sẽ gọi "họ" là con ``mên'' hay thằng "thổ" chứ không gọi là người Miên nữa. Mình nghĩ dầu chị có nói thế nào đi nữa, vì mạng sống trước mặt họ, chị cũng phải gọi họ là người Miên như thường. Ý nghĩ đó làm mình thương chị Bé hơn, và. . ., thương cho cả số phận mình nữa.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Năm 2006(Xem: 41856)
06 Tháng Tư 2005(Xem: 42801)
06 Tháng Tư 2005(Xem: 48928)
03 Tháng Tư 2005(Xem: 42521)
01 Tháng Tư 2005(Xem: 36562)
20 Tháng Ba 2005(Xem: 41518)
18 Tháng Ba 2005(Xem: 41217)
17 Tháng Ba 2005(Xem: 43132)
14 Tháng Ba 2005(Xem: 39562)
12 Tháng Ba 2005(Xem: 45153)
26 Tháng Mười Hai 2004(Xem: 40130)
1,863,880