Đi ngang rạp chiếu bóng Kim Sơn và Casino, mình bỗng nhớ lại một chuyện xảy ra cách đây vài hôm: Con trai ông bán vé rạp Kim Sơn người Tàu bị mất tích, hai vợ chồng tìm kiếm khắp nơi mà không thấy. Cùng lúc đó ông chủ rạp Casino cũng bị bắt nhốt. "Họ" buộc người nhà ông ta phải chuộc 100 ngàn và hứa sẽ đăng báo là ông ta biếu tiền đó cho chính phủ. Lúc được thả ông ta kể rằng rất nhiều người bị nhốt vì đủ mọi lý do. Kẻ nghèo thì bị đánh đập ăn uống kham khổ; người giàu như ông thì ăn uống sung sướng ngủ giường nệm như ở nhà vậy.
Ông ta cho vợ chồng người bán vé hay là có gặp con của họ cũng bị nhốt và giúp cho họ 50 ngàn để chuộc đứa con. Buồn cười nhất là sau khi chuộc con về rồi, cha mẹ cậu bé đọc báo thấy tên mình trong danh sách những người giúp tiền cho chính phủ. Mình đoán hầu hết những người có tên trong danh sách đó đều là nạn nhân của những vụ bắt cóc và được thả ra có "điều kiện".
Đường Boong dạo này đã mất đi phong độ cũ, các tiệm buôn phần nhiều đều đóng cửa im ỉm (có lẽ vì những chuyện cướp giựt gần đây). Thiên hạ tới lui thưa thớt và chỉ tụ họp ở những nơi có bán giày "lay lông" (bán solde). Mình cũng lại một chỗ nhón chân nhìn vào. Giày dép đủ màu đủ kiểu mà chỉ một hai trăm một đôi, rẻ ghê! Mình cũng có ý muốn mua vài đôi để có về Sàigòn mang vì giày mình mòn cả rồi. Mình mở bóp ra xem. Thôi rồi, trong bóp chỉ có vỏn vẹn tấm giấy 500 mới. Hồi sáng mình quên xin má giấy một, hai trăm đem theo. Đưa tờ 500 ra còn lâu người ta mới chịu thối cho mình. Họ sẽ viện cớ là không có tiền thối, hoặc năn nỉ mình thông cảm mà đừng thưa lính bắt họ. Thật là rầu.
Từ khi có vụ đổi giấy bạc 500 mua bán khó khăn ghê. Nhất là ở vùng xa thành phố, dân bị Việt Cộng buộc phải xài 500 cũ, rồi Việt Cộng đồn là Sihanouk sắp lật đổ chính phủ Lon Nol và Sihanouk sẽ không xài 500 mới. Vì vậy không ai dám xài 500 cả mới lẫn cũ. Má mình đi chợ mà bữa nào lỡ kẹt không có giấy lẻ, cầm tờ 500 đi năn nỉ mấy người quen gần chết, họ mới chịu đổi cho, nếu không chắc chỉ có nước xách giỏ không về. Lúc sau này đỡ hơn nhiều vì ông Lon Nol cho đăng thông cáo xác nhận giấy 500 mới và ra chỉ thị ai không xài sẽ bị bắt.
Mình đang lúi húi lục bóp kiếm tiền bỗng nghe:
- Chôi me à doun! (Đ.m. thằng an nam!)
Thì ra một thằng cha Miên bị người ta lấn, nổi sùng nên chửi thề. Mình tức muốn chết! Từ hôm xảy ra lộn xộn cho tới giờ tụi Miên, già trẻ bé lớn, xích lô xe kéo gì cũng vậy, hễ nó liệu hay chửi thề gì cũng thêm tiếng "à doun" ở trỏng. Họ tìm đủ cách để chửi mình mà. Mình bỏ đi và không biết làm sao mình lẩm bẩm:
- Đồ Miên. . .
Mình bỗng thấy một tên lính Miên đi Honda toét miệng cười với mình và cặp xe sát lề. Chết cha! Bộ nó nhận được mình sao cà? Tim mình đánh thình thịch. Chừng định thần lại, thì ra thằng Q., con cô B.! Cô B. có nói là cô mua cho nó một bộ đồ lính để nó ra đường khỏi bị xét.
- Tâu na bòn? (đi đâu chị?)
- Tâu lên. (đi chơi.)
Nó nhìn quanh thấy không ai để ý, mới hạ thấp giọng:
- Bà gan trời sao mà dám đi lang thang vậy, bà hai!
- Đồ quỷ! Báo hại chị run muốn chết vậy đó. . .
- Thôi lên tui chở về cho cô nương!
Gửi ý kiến của bạn