7-1992
Trong đời sống có lẽ việc khó nhất của người tu học là phải sống giả như thật với người chung quanh để không gây xáo trộn.
Mình phải tan biến toàn diện để hòa lẫn vào nội tâm của mỗi người và cảm nhận họ. Khi mình tan biến để hội nhập với họ, mình thành họ thì không cần ai phải hiểu mình nữa. Khi mình thành họ thì họ sẽ hòa hợp tâm thức và hội nhập ngược lại để hiểu mình.
Những giây phút tức khắc ngộ giác thần trí sáng suốt đi theo tốc độ nhanh hơn ánh sáng. Phải thấy như không thấy. Biết như không biết. Nghe như không nghe thì cuộc sống mới tránh xáo trộn.
Phải tập lấy giả làm chơn. Sống giả mà không thấy giả và không bị nó ảnh hưởng, lôi kéo, trì hưỡn. Tâm thức, thần thức trống không, nhẹ nhõm không vướng bận chướng ngại mới vượt được không gian, thời gian và ngoại cảnh.
Khi thần thức nhẹ nhàng linh động bao quát, cái Thấy mới được mở rộng theo cấp số nhân. Phải vượt trên thọ cảm, âm thanh, thoát khỏi vòng khí quyển của các từng giới thấp, sẽ thấy, sẽ nghe những gì tai mắt trần không nghe thấy, và sẽ biết những gì con người không biết.
Phải vượt tư tưởng hạ giới để hòa nhập với các tư tưởng thượng tầng, với các tư tưởng thế giới, các siêu tâm thức. Phải hòa nhập với siêu thức đó để học hỏi luôn luôn những biến chuyển mới lạ của tương lai chưa xảy đến, để biết hiện tại ta phải làm gì, đi vào chiều hướng nào để không rớt vào những sai lầm của đám đông.
Muốn phục vụ phải có khả năng nhìn, thấy, nghe trước mọi việc xảy ra. Phải vượt mọi khó khăn trong đời sống, đừng phân giả thật. Không có gì giả hay thật. Phải có khả năng đối đầu mọi trở ngại trong đời sống thì mới đi đến đích được.
Phải hy sinh toàn vẹn mà không thấy mình hy sinh. Phải sống giả mà không thấy giả. Phải lấy giả làm thật và tìm được hạnh phúc trong cái giả đó thì mới đạt được chân lý bất phân.
Phải tận dụng hết ý chí để vượt qua mọi trở ngại. Nếu làm được điều đó. Điều khó nhất của kẻ đã giác ngộ, thì mới thật thành công trong việc hành đạo vậy.
Gửi ý kiến của bạn