22-1-93, 8:25 AM
Đừng phân biệt giả và thật thì mới sống vui được. Hãy sống trong trạng thái bất phân thì mới không thất vọng.
Mỗi giây phút giác ngộ, biết, thấy, nghe và cho đi qua đừng để nó vướng bận, ảnh hưởng tâm hồn, lời nói, hành động mình.
Đừng tìm cái thật, sự toàn vẹn, hy sinh của người nữa vì NÓ KHÔNG CÓ. Biết như vậy sẽ không đau khổ. Phải hiểu con người với đầy đủ tính chất và bản chất của con người.
Đã biết mình khác họ thì đừng muốn họ giống mình vì việc đó không thể có. Phải gặp những kẻ khác biệt, thật là con người để học hỏi, để hiểu con người và tiến hóa theo họ để dẫn dắt họ. Dù cho con người có mang lớp áo gì, ngôi thứ gì, thuộc tôn giáo nào HỌ VẪN LÀ CON NGƯỜI với các vai trò con người của họ. Có khác chăng là sự hiểu biết học hỏi cao hay thấp mà thôi. Họ cũng có sứ mạng nhưng sứ mạng có nhiều loại, nhiều cấp bực. Cấp bực nhân đạo, cấp bực thiên đạo, cấp bực thượng thừa và siêu thượng thừa, cấp bực thượng đẳng, hay siêu thượng đẳng.
Ở cấp bực siêu thượng đẳng phải hòa hợp với các cấp bực khác và đừng đòi hỏi mọi người phải có cùng trình độ, cấp bực như nhau. Nếu cùng làm việc với những người cùng trạng thái, đẳng cấp thì mọi việc quá dễ dàng và ta sẽ không học được gì cả vì khi phục vụ ta phải giúp đỡ hướng dẫn những người ở trình độ thấp hơn thì sự có mặt của ta mới hữu ích. Phải có họ ta mới soi rọi lại để biết ta. Biết ta tiến hay lùi, còn kẹt ở ngõ ngách nào.
Phải mang ơn kẻ đối diện vì họ là tấm gương phản chiếu lại ta. Có những lúc ta hoàn toàn sai lầm vì sự chủ quan do chính ta đòi hỏi mà không được đáp ứng như ý thích, như ta tưởng, ta muốn. Chính cái tưởng, cái muốn đó khiến ta hành sử sai lầm. Ta phải nhìn những sai lầm rất người của ta để sửa đổi, gột rửa nó để tiến bước.
Có rất nhiều lúc ta tưởng ta dạy người nhưng chính người dạy ta vì ta chưa nhìn rõ trình độ thật của họ.
Trình độ tu học rất vi diệu thấy cao đó mà thấp đó, thấy thấp đó mà cao đó. Nó uyển chuyển lên xuống luôn luôn vì đó là trình độ vô vi không cấp bực, không bằng cấp. Trình độ tu học không thể định được do các đẳng cấp, áo mão, chức vị ngoài đời. Do đó nhiều vị lãnh đạo các tôn giáo không đủ khả năng và uy lực thiêng liêng để hành sử đúng vai trò của mình nên đã dẫn dắt tôn giáo đi sai lạc các tôn chỉ mà ơn trên đã định.
Vai trò hướng dẫn tôn giáo không do con người lựa chọn mà phải do chư thiên định đoạt. Người tự ý tìm cách nắm vai trò lãnh đạo tôn giáo nhưng chỉ phục vụ tham vọng cá nhân hay phe nhóm nên không đưa ra đường lối phục vụ tha nhân mà chính đường lối phục vụ cho sự hòa bình của tha nhân mới là đường lối thiêng liêng.
Sự hòa bình của tha nhân là tình thương, lòng vị tha, chung sống hòa bình để cùng đưa nhau đến sự an lạc, giải thoát. Giải thoát ra khỏi gông cùm, kềm chế của con người với con người bằng vũ khí, quyền lực và sự áp bức tàn ác lẫn nhau.
Hãy cho qua đi, cho qua đi trong tíc tắc những dậy khởi vừa bắt được để hiểu biết, tiếp nhận, cảm xúc. Hãy đưa ta ra khỏi qua hơi thở, qua cái biết, để ta càng ngày càng tự chủ, vững tâm tiến bước, mỗi lúc mỗi mạnh mẽ hơn, can đảm hơn trong cuộc sống.
Mỗi tư tưởng, lời nói, hành động trong đời sống hàng ngày là sự phục vụ, hành đạo. Phải sống cho toàn vẹn vai trò con người của ta để từ đó ta mới có cơ bản tiến bước.
Mission Viejo, 30 Tết Nhâm Thân)