20-1-05 - 1:00 giờ sáng
Phải chăng lúc mình cầu khẩn là tâm không bình an? Mình đang không sống trong hiện tại mà lo sợ nghĩ đến tương lai không tốt đẹp, nghĩ đến tai ương, phiền phức. Tóm lại là mình đang ở trong trạng thái không bình an.
Khi tâm con người lắng dịu trống không, thì họ không muốn duy trì trạng thái đó bằng cách suy nghĩ điều này điều nọ để dấy động nội tâm.
Đạt được sự trống không, không tính hay vô tính đã khó mà duy trì sự vô tính, không tính đó còn khó gấp trăm ngàn lần.
Đạt được không tính như một ngọn đèn lóe lên trong tích tắc rồi phụp tắt hay chỉ còn lập lòe, le lói trước khi ngúm tắt.
Ta cần gia tăng thêm nội lực bằng sức mạnh của ý chí duy trì ngọn đèn sáng tỏ, càng lúc ngọn lửa càng lên cao càng mạnh thì ta mới soi sáng nội tâm chính mình rồi mới có thể lan rộng xung quanh. Ngọn đèn không đủ soi sáng cho riêng ta thì làm sao tiếp những người xung quanh soi sáng nội tâm của họ.
Sao ta mãi vẫn là kẻ yếu đuối chỉ muốn chộp lấy một cái phao để bớt mỏi mệt trong cuộc đời trần tục này. Sanh, lão, bệnh, tử, gia đình, xã hội, đất nước quê hương.
Có phải tự ta đặt lấy gánh nặng trên vai để rồi nhiều khi cảm thấy đuối sức muốn ngã quỵ hay chới với tìm điểm tựa để khỏi quỵ, khỏi té.
Trong bất cứ lúc nào, nếu “ta nhớ ta” thì tâm ta tự tại và trên vai bỗng dưng nhẹ hẩng. Và rồi một phút chốc nào đó “ta quên ta” để tâm ta trở lại chốn khởi hành hay buông cho tâm mình sa vào ảo tưởng, ảo giác của tương lai chưa xảy đến.
Quá khứ hay tương lai chỉ là ảo giác, chỉ là hình ảnh ghi nhớ hay hình ảnh tạo ra bởi sự tưởng tượng, phỏng đoán. Cả hai đều không hiện hữu không thật sự xảy ra ở thì hiện tại.
Việc đã xảy ra và việc chưa xảy ra là sản phẩm của trí, của sự lý luận, và chính lý luận đã đe dọa sự an toàn của bản thân mình.
Sự tưởng tượng và lý luận trên điều không xảy ra là căn bệnh, là kẻ thù khiến khả năng của bao nhiêu nhân tài bị thui chột, không phát triển. Nếu tiềm lực và nội lực ta yếu thì rất uổng cho một kiếp người, vì chưa làm đã lo thất bại, chưa đi, chưa chạy đã sợ té.
Cái sợ là của người không biết, không có niềm tin vững chắc. Nếu ta không tin ta thì làm sao ta tin vào thiêng liêng.
Nếu ta không tin ta mà ta lại tin vào thiêng liêng thì đó là niềm tin GIẢ TẠO. Niềm tin giả của một kẻ trốn chạy trách nhiệm về cuộc đời, và sự sống của chính mình.
Một người có niềm tin vững chắc thì phải tin về những việc mình làm và nhận lấy trách nhiệm trong sự sáng suốt.
Gửi ý kiến của bạn