November 30, 1992, 11:00 AM
The Real Master is lonely. In order to be the Master of himself and others, he has to run his own show, without letting the Law of Nature do it for him.
The Law of Nature is only for the unenlightened people.
To be the Real Master, he needs all his strength, knowledge, and clairvoyance. He should make all the decisions, and should not depend on his intuition. He has to become his own INTUITION.
Intuition is only for people who search for help, for guidance, who need to look up to the Master for the permission to do something.
It is also for the ones who do not know, but not for the KNOWER.
A Master can make himself happy or unhappy, loved or hated, and has the ability to love or hate. He has his identity, and sometimes does not. His being is for the world and he should be beyond language, but he has to use it to communicate.
To be the Master is not his own choice and willingness. It is not for what he has been searching for, but it is his role and he cannot deny it. IT IS HIS MISSION.
When it is time to start the play, he will not act alone, but with all other actors who have been prepared for the SHOW.
The Master should teach his students for their own benefits, but not for his. He should love them enough for not USING THEM, even though he can control their minds and actions.
To teach students and lead them toward liberation and enlightenment, the Master should be beyond love and hate, sentiment and emotion, which served him for knowing, but not affecting his mind.
Sentiment and emotion are the collective programs, which help him to feel and understand his students. In another way, he should be super-sensitive to receive all the movements of thoughts, all the frequencies around him so he could be able to control his mundane life.
To control his worldly life does not mean to use games or reasoning.
The Real Master controls the world with LOVE and KNOWLEDGE, when the GREEDY MASTER uses his students as his tools to achieve his ambition.
The Real Master uses real love to lead his students toward liberation, deliverance for the benefits of all human beings, so they can contribute to the peace and happiness of the GLOBE.
The Real Master should step forward in his learning process without FEAR and RESISTANCE. He has to learn from teaching the individual to the group, and later on, the mass.
He cannot control the mass without being able to control the group, and cannot lead or awaken them, without knowing them completely.
Only KNOWLEDGE gives the Master the ability to have self-control, a still mind and strength to sublimate from human emotions and sentiments.
The Real Master is someone who dies in his Real Life.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
30-11-92, 11:30 AM
Vị Thầy Thật (Chân Sư, Minh Sư) vốn cô đơn. Để làm một vị Thầy của chính mình và kẻ khác, vị đó phải tự điều động mọi việc của mình, không để Luật Thiên nhiên làm việc đó.
Luật Thiên nhiên chỉ dành cho những người không giác ngộ.
Để làm một Thầy Thật, vị này cần trọn đủ năng lực, tri thức, và minh kiến. Vị này cần lập mọi quyết định, và không tùy thuộc vào trực giác, mà phải trở thành chính TRỰC GIÁC của mình.
Trực giác chỉ dành cho những người cần sự giúp đỡ, hướng dẫn, trông cậy vào Thầy cho phép làm một điều gì.
Trực giác cũng chỉ dành cho những người không biết, chứ không phải cho NGƯỜI BIẾT.
Vị Thầy có thể tự làm mình hạnh phúc hay đau khổ, thương hoặc ghét, và có khả năng thương hoặc ghét. Người có danh tính riêng, và đôi khi cũng chẳng có. Sự hiện diện của người chỉ dành cho thế gian, và người vốn siêu vượt trên ngôn ngữ, tuy phải dùng ngôn ngữ để truyền đạt.
Làm một vị Thầy không phải là sự chọn lựa hoặc sự mong cầu cá nhân. Đó chẳng phải điều người muốn tìm, mà là vai trò của người và người không thể phủ nhận được. Đó chính là sứ mạng của người.
Khi đến lúc khởi sự, người không trình diễn một mình, mà cùng với tất cả các diễn viên nam nữ đã được chuẩn bị sẵn sàng cho VỠ TUỒNG.
Vị Thầy phải dạy môn đệ của mình vì ích lợi của họ, chứ không phải của người. Người phải yêu thương họ đủ để không LỢI DỤNG HỌ, ngay khi người có thể kiểm soát tâm và hành của họ.
Hầu dạy môn đệ và hướng dẫn họ vào giải thoát và giác ngộ, vị Thầy phải vượt trên mọi thương ghét, tình cảm và xúc cảm, mà người chỉ dùng để biết, chứ không chịu ảnh hưởng của chúng.
Tình cảm và xúc cảm là sự học hỏi thu thập chung, giúp cho người cảm nhận và hiểu biết môn đệ của mình. Một cách khác, người phải siêu-cảm hầu nhận được mọi vận chuyển của tư tưởng, mọi tầng sóng chung quanh mình, hầu có khả năng điều khiển đời sống thế gian của mình.
Điều khiển đời sống thế gian không có nghĩa sử dụng môn đệ hoặc lý luận.
Vị Thầy Thật điều khiển thế giới bằng Tình Yêu và Tri Thức, trong khi vị Thầy Tham dùng môn đệ của mình như dụng cụ hầu đạt được tham vọng.
Vị Thầy Thật dùng tình thương thật để hướng dẫn môn đệ mình đi đến giải thoát, phóng thích cho phúc lợi của mọi chúng sanh, hầu góp phần vào nền hòa bình và hạnh phúc của Toàn Cầu.
Vị Thầy Thật phải thẳng tiến trong tiến trình học hỏi của mình mà không sợ hãi hoặc kháng cự. Người phải học từ việc dạy dỗ cá nhân đến nhóm, rồi sau đó, đến quần chúng. Người không thể điều động quần chúng nếu thiếu khả năng điều động nhóm, và không thể dẫn dắt hoặc thức tỉnh họ nếu thiếu hiểu biết trọn vẹn về họ.
Chỉ có Tri Thức mới trao cho vị Thầy khả năng tự kiểm chế, tâm an tĩnh, và năng lực hầu siêu vượt mọi tình cảm và xúc cảm của con người.
Vị Thầy Thật là người chết trong Đời Sống Thật của chính mình.
*****
Ghi chú: Một loạt bài có đánh dấu (**) trong các năm 1984, 1992, 1993 tác giả viết bằng Anh văn. Bản Việt văn do Nguyên Văn chuyển ngữ.