5-10-1991, 8:30 AM
Tại sao tình yêu hay tình cảm lúc có lúc không? Lúc mạnh mẽ bồng bột, lúc lơ là nhạt nhẽo?
Vậy tình yêu, tình cảm có thật chăng?
Nếu có thật tại sao thay đổi? Nếu có thật thì tại sao lúc có lúc không? Lúc có thì tại sao có và lúc không thì tại sao không?
Cái gì mới thật, không thay đổi?
Phải chăng câu hỏi đã làm cho ta đi ngược lại mọi định nghĩa về tình người, tình yêu, sự chân thật, hay chân thiện mỹ?
Phải chăng ta đang lội ngược dòng sông? Hay ta đã bước vào thế giới không tình cảm yêu thương ghét buồn hờn giận?
"Thế giới không tình cảm" này có còn hạnh phúc hay đau khổ hay đã vượt qua hạnh phúc hay đau khổ? Phải chăng đó là thế giới trường cửu?
Ta đi, đứng, nằm, ngồi, hành động thường nhật như một người vợ, người mẹ, người con, vân vân, Nhưng tại sao đồng thời ta đứng ngoài ta.
Ta âu yếm, ta thương yêu trìu mến, mặn nồng chăn gối và đồng thời ta an nhiên tự tại đứng ngoài mọi sự ràng buộc cả thể xác lẫn tâm hồn. Ta không còn là của riêng của chồng, con, hay gia đình.
Vậy ta thuộc về đâu?
Có phải ta đang sống hai cuộc sống?
Ta vừa là các vai trò mà ta đang đóng vừa là cái ta thật sự. Các vai trò thay đổi theo tình cảm, tình yêu nhưng cái ta thật sự không thay đổi?
Phải chăng "cái ta thật sự" đó vô tri vô giác hay ảo giác do chính ta đặt ra?
Cái ta thật sự đó không vô tri vô giác cũng không phải là ảo giác mà là tri giác là sự minh mẫn sáng suốt mà mọi con người đều có nếu biết định tâm. Nếu sự định tâm ít thì tri giác chỉ xuất hiện trong giây lát. còn nếu định tâm luôn luôn thì ta là tri giác.
Tri Giác không bị ảnh hưởng bởi tình cảm và cảm giác của tâm hồn và thể xác. Vì thế tình cảm và cảm giác biến thể nhưng Tri Giác Nhất Thể.
Tri Giác Nhất Thể hiện hữu luôn luôn soi sáng cho mọi cảm giác và tình cảm của con người .Tri Giác Hiện Hữu phát hiện mọi u uẩn ngỏ ngách của tâm hồn lẫn thể xác giúp cho ta biết rõ ta. Và từ sự biết rõ ta, biết rõ mọi cội nguồn của đời sống chính ta thì ta mới lèo lái con đường sống sao cho nhịp nhàng giữa ta và người xung quanh được.