63. Bốn viên ngọc quý: sanh lão bệnh tử

29 Tháng Sáu 200712:00 SA(Xem: 75952)
63. Bốn viên ngọc quý: sanh lão bệnh tử

18-11-04 - 8:45 giờ sáng

Tuổi đời càng chồng chất, kinh nghiệm càng sâu dầy, thành kiến càng nặng nề, thì sự sáng tạo sẽ càng giảm?

Tại sao?

Tai vì ta nhìn đời, nhìn người, nhìn xung quanh bằng nhiều lăng kính. Lăng kính định giá, lăng kính so sánh do những kinh nghiệm thu thập, tích lũy từ thập niên này qua thập niên khác. Ta nhìn đời và nhìn người bằng bộ nhớ chứ không bằng cái ta, cái tâm trong sáng.

Và ngược lại, chính ta nhìn ta cũng sai, vì khi ta đã có thành kiến với người thì ta cũng có thành kiến với chính mình. Ta đóng khung khả năng, cảm xúc, cảm tính, tính tình, phản ứng, sự thương ghét, hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục, tất cả như một định kiến. Phải như thế này, hay phải như thế kia.

Tất cả những thành kiến và định kiến khiến cho ta xa lạ với chính mình. Ta có một khoảng cách lớn giữa ta với ta. Hay cái ta trong sáng, không già, không trẻ, không chết mãi, và không sống mãi.

Ta đã đóng khung chính mình, một tâm linh sáng suốt với một thân xác con người làm nhân chứng cho một thời đại của một kiếp nhân sinh.

Ta quên mình phải trở đi trở lại để làm nhân chứng sống cho nhiều thời đại, để cùng sống, cùng thở, cùng tiến hóa với con người và vạn vật hầu tiếp tay với tạo hóa, hòa hợp với vũ trụ, và cùng xoay vần với vũ trụ trong một điệp khúc trường tồn vĩnh viễn.

Hãy buông bỏ vai tuồng và những kịch bản của đời sống để sống thật với chính mình, để thấy rằng niềm hạnh phúc phải được tiếp tục triền miên và tuyệt vời theo nhịp đập của con tim và hơi thở nhịp nhàng cùng nhịp thở của vũ trụ mênh mông mà cũng vô cùng gần gũi bên ta.

Hãy trở về và thường xuyên trở về để thật sự sống. Phải tập bắt kịp mỗi khi ta xa rời chính ta để đắm mình trên sân khấu đời sống. Vì càng đắm mình vào vai trò và thân xác đời, ta càng thấy mình bất lực trước luật vô thường của sanh, lão, bệnh, tử. Đó là bốn viên thuốc mà đào kép nào cũng phải uống trước khi kết thúc vai tuồng để bước khỏi sân khấu cuộc đời.

Nếu sống gần với mình và nhớ cái tôi trường cửu của mình, thì bốn viên thuốc trên không còn là niềm sợ hãi đe dọa mọi kiếp người.

Biết ta, sống gần với ta, vai trò của ta, sự vô thường của kiếp nhân sinh, và ta chỉ làm nhân chứng một thời gian rồi phải chuyển kiếp, ta sẽ uống từng viên thuốc với sự bình an, tự tại, không đau buồn lẫn thất vọng hay sợ hãi.

Ta đến rồi ta lại đi, cứ như thế tiếp tục. Ta đã uống  nhiều lần trong quá khứ. Và ta vẫn là ta. Thì tại sao ta lại sợ hãi khi gặp nó ở kiếp hiện tại.

Nếu biết thì không sợ? Và khi đã biết thì bốn viên thuốc đắng có thể trở nên bốn viên ngọc giúp cho ta giác ngộ nếu ta đã quên mất con đường về. Mỗi viên thuốc là một nhắc nhở. Viên nào càng đắng càng là một hồi trống lớn, mạnh, hay là một hồi chuông báo thức giúp cho ta bước ra khỏi ảo mộng của tiền tài vật chất, với bao tình cảm, cảm xúc ủy mị đắm say của kiếp người.

Vậy thì ta còn chần chờ gì mà không vui  vẻ chấp nhận, cung kính uống từng viên thuốc quý mà tạo hóa đã ban ân cho ta, cho mỗi vật thụ tạo trên các hành tinh, đặc biệt là  quả địa cầu này.

Cái biết, sự giác ngộ có năng lực đổi xấu thành tốt, chuyển rủi thành may. Cái xấu của người vô minh là cái tốt cho người ngộ đạo, cái rủi cho người không biết lại là cái may mắn cho kẻ biết.

Cái xấu, cái rủi là nấc thang là chiếc chiếu vàng để rước ta về cõi bình an vĩnh cửu.

(Viết tại văn phòng Sea One Seafoods)

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880