59. Phải luôn đề phòng chính ta

15 Tháng Sáu 200712:00 SA(Xem: 78201)
59. Phải luôn đề phòng chính ta


3-8-2006 – 4:30 giờ trưa

Làm thế nào để khi thân bệnh, tâm bệnh mà  trí vẫn sáng suốt?

Trí không bị ảnh hưởng bởi thân tâm bệnh khi ta đạt được trí tuệ liên tục. Ta tách rời trí sáng suốt ra khỏi sự lệ thuộc và ảnh hưởng của thân tâm.

Thân tâm có thay đổi, lúc vui lúc buồn, lúc khỏe lúc đau, lúc giận dữ hay vui cười quá trớn. Nói xác thực hơn là trí tuệ bát nhã, hay đạt không tánh sẽ không còn bị ảnh hưởng bởi hạnh phúc hay đau khổ.

Như thế, trí tuệ, tánh không có sức mạnh của tinh túy sáng rực như kết quả  của luyện kim đã được nung với sức nóng cao độ để nó không còn thay hình đổi dạng hay chảy ra như vàng, sắt, thép, đồng, chì, bạc.

Những bậc chân tu khi qua đời, sau khi xác được thiêu đốt vẫn còn lại trí tuệ xá lợi của mình.

Có bao nhiêu người tu tại gia hay tu trong tu viện hay chùa chiền, sau khi mất đi để lại ngọc xá lợi.

Có tu có đắc, tu thật đắc thật, tu giả dối mình dối thế đã không được giải thoát mà còn tạo bao nghiệp quả phải trả đi trả lại trong nghìn kiếp.

Muốn thật tâm tu sửa, giúp đời giúp đạo, ta phải đạt được không tánh, tức tuệ giác.

Người tu học càng ngày càng sáng suốt, khôn ngoan, tinh tế hơn người và sẽ trở nên nguy hiểm cho chính mình và cho người xung quanh.

Càng tu càng phải buông bỏ sự khôn ngoan của mình vì càng dùng nó càng nguy hiểm càng dễ lạc đường nếu ta dùng sự khôn ngoan đó để che chở, bao bọc mình, và âm thầm tích lũy lợi lạc riêng tư.

Lợi lạc không phải chỉ tiền của mà sự kính trọng, nể sợ, phục tùng của người khác. Vì thế có rất nhiều người tự thấy mình tu đắc, hiểu biết đạo hơn người bắt đầu xưng thầy, thu đệ tử, và mở lớp dạy, rồi tiến tới xây tu viện, thiền viện, hay chùa chiền.

Tu tập như leo lên một sợi dây, leo càng cao té càng nặng. Té ở đây không phải là té xuống đất, mà là cắt đi sợi dây nối liền tâm thức của ta với chư Thiên đang hướng dẫn linh hồn của ta với Thiên lực. Nhân lực của ta tăng đến đâu theo sự cố công tu học thì ta nhận được Thiên lực đến đó.

Ta từ nhân tánh dần dần trở nên thiên tánh sáng trong thì lại tự mình chặt đứt sợi dây thiêng liêng để trở về nhân tánh thích làm Thầy Thiên Hạ.

Càng tu học cao, bài học thử thách tham vọng, ước vọng, kỳ vọng của chính bản ngã ta càng lớn. Từng giờ từng phút ta có thể bị lung lay bất cứ lúc nào. Ta lên thật chậm thật khó, nhưng chỉ cần một chớp mắt cơn thèm khát danh vọng lóe lên như tia chớp, ta có thể bị gục ngã ngay và rớt rất nhanh và rất thấp, có khi xuống dưới mặt đất, để rồi nằm trong giếng sâu, mắc cạn, không leo nổi trở lên được nữa.

Để tránh cảnh bị rớt sâu vào hầm tối tanh tưởi của hỏa ngục trần thế, ta phải luôn luôn hết sức tỉnh táo với chính những vọng động của mình.

Nên ghi nhớ: “Ta là người mà ta phải luôn luôn đề phòng.”

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
1,863,880